Lạc Tuyết Thành Bạch

Chương 2

Tuyết Cầu ôm thêm tâm tình phẫn hận trở về đỉnh núi, kết quả thấy được một chuyệnkhiến cho tâm tình không tệ .Ngày hôm qua hai con đần cẩu hùng cúi đầu khom người chờ ở cửa động hướng y bồi tội.

“Hồ đại tiên, tối hôm qua là ta không đúng, hôm nay hai huynh đệ chúng ta đặc biệt hướng ngài chịu tội.”

Tuyết Cầu liếc bọn họ một cái, khinh thường “Hừ” một tiếng.

Hùng lão đại và Hùng lão nhị nháy mắt với nhau, cười đến nịnh hót.

Hùng lão nhị tiến lên nói: “Đại tiên à, hai huynh đệ chúng ta rất muốn lưu lại Tế Tuyết Sơn, chúng ta thích Tế Tuyết Sơn là phát ra từ nội tâm đó ! Nếu không như vậy đi, chúng ta bái ngài làm sư, thay ngài chuẩn bị hảo hết thảy trong động ngoài động , hầu hạ ngài thư thư phục phục , ngài chỉ cần để ý tu luyện là được!”

Tuyết Cầu vừa nghe có người muốn bái mình làm sư, không khỏi nhìn hai con cẩu hùng nhiều hơn — dù sao, tí tuổi có thể thu hai đồ nhi, là một chuyện tình rất vinh quang.

Lão Nhị nhìn Tuyết Cầu tâm động, lập tức không ngừng cố gắng, “Tối hôm qua, ngài đem hai huynh đệ chúng ta đánh tới hoa rơi nước chảy, tè ra quần, chúng ta sau khi trở về liền kiểm điểm rất lâu, là chúng ta quá lỗ mãng, quá khinh xuất, lại không có thực lực, nhiều lần quấy rầy đến lão nhân gia ngài thật sự quá ngu xuẩn! Hôm nay, chúng ta nhất trí quyết định bái ngài làm sư, học tập của người pháp thuật cao siêu, thân thủ mạnh mẽ, phẩm đức cao thượng , khí chất lãnh ngạo . . . . .”

Hai con cẩu hùng xấu thì xấu thiệt, nhưng vẫn rất đáng yêu ha ! Tuyết Cầu mím môi suy nghĩ một chút.

Biết Tuyết Cầu dao động, Hùng lão đại cười híp mắt nghênh đón nói: “Hồ đại tiên à, bằng tài trí cùng năng lực của ngài, rất nhanh sẽ tu thành chánh quả, đứng hàng tiên ban, đến lúc đó ngài thăng thiên, Tế Tuyết Sơn này để lại cho hai đồ nhi chúng ta trông chừng là được ! Có rãnh rỗi ngài còn có thể trở lại ngồi một chút, uống chén trà tự ôn chuyện gì đó .”

Những lời này thật đúng là nói đến trong tâm khảm Tuyết Cầu !Đây không phải là lời nịnh bợ mình thích nghe được nhất sao? !

Tuyết Cầu lập tức liền đồng ý cho hai tên đần độn ngu ngốc này nhập môn. Bất quá, trước đó có một điều kiện — đem cái tên A Lạc đáng ghét ở chân núi kia đuổi đi trước!

Đuổi liền đuổi, không phải là ngốc thư sinh tay trói gà không chặc thôi sao ? !

Vì vậy Hùng huynh đệ hạ sơn theo mệnh lệnh của sư phó tương lai .

Tờ mờ sáng hôm sau gà gáy, mấy con cẩu hùng mệt mỏi trở lại. Vừa vọt vào sơn động Tuyết Cầu, vừa hướng ra nhìn quanh.

“Đuổi đi chưa ?”Tuyết Cầu không nhịn được hỏi.

“Chưa ! Vẫn chưa !” Hùng lão đại thở phào một cái, đặt mông ngồi xuống đất, hỏi Tuyết Cầu ,”Sư phó, có thể cho chúng ta một nhiệm vụ nhập môn đơn giản hơn một chút hay không ?”

Lão Nhị cũng là một bộ dáng lao lực tiều tụy,gật đầu liên tục, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa động một chút.

“Các ngươi đang nhìn cái gì vậy?” Tuyết Cầu cũng không nhịn được hướng ngoài động nhìn quanh. . . . . .

Ngoài động, A Lạc một tay cầm cuốn tập, một tay cầm bút lông, bên hông treo bình mực,mặt hưng phấn xông tới.”Hùng đại ca, Hùng nhị ca ,vấn đề của ta còn chưa hỏi xong đây! Các ngươi đối với cách nói cẩu hùng thì đần có gì giải thích đây?”

“Ngươi. . . . . . ngươi ngươi. . . . . . ngươi xong chưa? !” Tuyết Cầu tức giận chỉ vào hắn, hận không thể một cước đá hắn xuống núi !

A Lạc nhìn thấy Tuyết Cầu, hai mắt sáng lên.”Không có, tất cả điều tra chỉ mới bắt đầu thôi ! Ta xem hôm nay khí trời sáng sủa,vạn dặm không mây, không bằng ta ngươi hai người nắm tay làm bạn, tới bên đầm nước thưởng trà câu cá, thế nào?”

“Câu cái đầu mẹ ngươi!” Tuyết Cầu thô lỗ từ chối lời mời của A Lạc, xoay người vào động. A Lạc đuổi theo, nhưng bị Tuyết Cầu quát lên : “Đứng lại! Đây là nhà ta! Ngươi có hiểu lễ tiết hay không ? Ta không cho ngươi đi vào thì không được vào !”

A Lạc dùng cán bút gãi gãi đầu, lúng túng cười, chỉ đành phải đứng tại chỗ nhìn ba con yêu quái trong động .Không thể phỏng vấn, có thể quan sát à ! Cùng lắm thì viết nhật ký quan sát .

Hùng lão đại ánh mắt gian tà xoay một vòng, từ trong lòng ngực móc ra vài trái cây, dâng lên cho Tuyết Cầu,”Sư phó, ngài xin bớt giận, đồ nhi mới vừa rồi ở giữa sườn núi hái được chút quả, mùi cũng không tệ lắm, ngài nếm thử một chút đi.”

“Ngươi rất có tâm à ! Tuyết Cầu khen ngợi qua loa Hùng lão đại, quay đầu lại liếc A Lạc,dữ tơn cắn một cái, quả này không biết tên gì, ừm, còn ngọt vô cùng .

Tuyết Cầu ăn ba trái, A Lạc bộ mặt mới lạ nhìn y ăn, ở trên cuốn tập viết :”Tuyết hồ tinh thích ăn hoa quả.”

Đang lúc Tuyết Cầu cầm lên trái thứ tư, chuẩn bị lần thứ tư trừng A Lạc, y đột nhiên cảm thấy cả người bắt đầu không còn chút sức lực nào, nhịp tim rối loạn. . . . . . chuyện gì xảy ra?

“Khà khà khà. . . . . .” Một bên Hùng huynh đệ bắt đầu lộ ra nụ cười gian tà, hỏi: “Tiểu hồ ly tinh, ki ki quả này mùi vị không tệ hen?”

“Ki ki quả?” Chẳng lẽ là ki ki quả yêu quái ăn xong sẽ bị phong bế yêu lực, đánh trở về nguyên hình ? !

“Không sai. . . . . rất nhanh ngươi sẽ biến thành một con tiểu hồ ly, ngươi nói hai huynh đệ chúng ta đem ngươi làm thành đệm thì tốt, hay là làm khăn quàng cổ thì tốt hen ?”

Tuyết Cầu lúc này mới ý thức được mình ngây thơ đến cỡ nào, hai con cẩu hùng này rõ ràng chính là ghi hận trong lòng, một lòng muốn đem Tế Tuyết Sơn làm của riêng, cái gì mà bái sư, tất cả đều là bẫy rập! Mẹ nó, là ai nói cẩu hùng ngu dốt hồ ly thông minh ? !

Qua một khắc nữa, Tuyết Cầu ‘bùm’ một tiếng, biến trở về thành một con tiểu hồ ly, nặng nề ngã lên quần áo y . . . . .

Tuyết Cầu thật sự rất nhỏ, nhỏ cỡ cùng một con tiểu miêu mới vừa đầy tháng ! A Lạc nhìn y biến thành bộ dáng vậy, cười đến miệng cũng khép không được.

“Ha ha! Nhỏ như vậy à ? !” Hùng lão nhị chỉ vào Tuyết Cầu cười ha ha, “Đem cả thân ngươi lột da còn chưa đủ làm bao tay cho ta !”

Hùng lão đại là ác hơn một chút, “Hồ ly hảo ngoạn như vậy, có muốn dưỡng sủng vật hay không ?Dưỡng chán thì tìm mèo hoang phát xuân đem nó tiền gian hậu sát, để tiết mối hận trong lòng của ta! Aha ha ha. . . . . .”

Hai con cẩu hùng đen thùi lùi lộ ra hàm răng vàng khè không khỏe mạnh từ từ áp gần, Tuyết Cầu bắt đầu cảm thấy sợ, di chuyển ra cửa động .

A Lạc ở một bên nhìn có chút hả hê lúc này rốt cục thôi, hắn mấy bước xông lên, một thân tiêu sái, dang ra cánh tay coi như có chút bền chắc ngăn cản hai cẩu hùng.”Nhị vị huynh đài xin hạ thủ lưu tình.”

“Cút sang một bên!” Hùng lão nhị muốn đẩy A Lạc ,nhưng hắn quên hộ thân phù kia, một cái liền bị văng ra thật xa !

Hùng lão đại nhìn nhìn A Lạc ,không có biện pháp, chỉ có thể mềm một chút.”Ngươi cũng đừng xen vào việc của người khác,hai huynh đệ chúng ta so với hồ ly tinh này khoan hồng độ lượng hơn nhiều, để cho ngươi ở dưới chân núi ở, chỉ cần ngươi đừng làm phiền chúng ta là được.”

“Cứu ta. . . . . . cứu ta với. . . . . .” Lúc này Tuyết Cầu vô cùng nhỏ yếu tận lực để cho mình có vẻ điềm đạm đáng yêu một chút, nặn ra chút nước mắt quanh quẩn ở trong mắt, nó chạy trốn tới bên chân A Lạc gắt gao bấu lấy gấu quần hắn ,cầu nguyện tên thư sinh này sẽ có một chút tâm đồng tình .

A Lạc một phen tóm Tuyết Cầu lên,giống như cho tiền vào túi đem nó nhét vào trong vạt áo,hồi giấy bút hướng con gấu thở dài cáo biệt.”Cám ơn hai vị bỏ qua cho con tiểu hồ ly này, nhị vị đại ân đại đức, tiểu sinh lần sau tới cửa bái tạ. Cứ như vậy, cáo từ.”

Nói xong, A Lạc xoay người rời đi.

Tên thư sinh này thế nào cứ như vậy tự ý quyết định? “Ê !Đem nó lưu lại !”

Hùng lão nhị muốn đuổi theo, bị lão Đại ngăn lại.”Quên đi ,trước cứ như vậy. Dù sao núi này đã tới tay chúng ta . Nó ăn tới ba quả,hiệu quả ki ki quả sẽ kéo dài ba năm, đến lúc đó rồi hãy nói! Tu luyện quan trọng hơn.”

Nếu lão Đại nói như vậy, lão Nhị gia không hề phản đối nữa. Mặc cho cái tên thư sinh thối đáng ghét mang Tuyết Cầu trốn xuống núi.

“Ta là đồ ngu . . . . . hu hu hu. . . . . .”

“Ừ, ừ, ngươi là đồ ngu . . . . . .”

“Ta là đồ ngu . . . . . hu hu hu. . . . . .”

“Ừ, ừ, ngươi là đồ ngu . . . . . .”A Lạc vừa đáp Tuyết Cầu,vừa đo cho nó một chút chiều cao, đuôi ,ngực, chân và thể trọng, nhất nhất làm xong ghi chép, cuối cùng vẫn không quên đối với chân nó phát biểu một bình luận: “Khi biến thành hình người chân còn thon dài , thế nào khi biến thành hồ ly chân lùn như chó vậy ?”

Tuyết Cầu nín thở, quên khóc. Vẫn giương mắt nhìn chằm chằm A Lạc .

Cuối cùng, A Lạc vẫn là nghi ngờ vuốt bụng Tuyết Cầu, lẩm bẩm nói: “Thế nào vẫn không có đây?”

“Không có cái gì?” Tuyết Cầu tức giận hỏi.

A Lạc nhếch miệng cười một tiếng, lại chọc nó điên: “Không có trổ mã.”

Tuyết Cầu hoàn toàn bị tức chết, thở ra một hơi, mềm nhũn ngã xuống.

Xem nó giống như cái túi xì hơi,cả ngày lẫn đêm nằm lỳ ở trên giường, không ăn không uống, một chút cũng không có tức giận, A Lạc thật có điểm đồng tình nó..”Được rồi, không phải là ba năm sao? Đối với hồ ly tinh các ngươi mà nói thời gian chẳng qua chỉ một cái nháy mắt, không cần thương tâm như vậy đi?”

“Ngươi biết cái gì. . . . . .” Đây đối với Tuyết Cầu mà nói đơn giản chính là thiên đại sỉ nhục, đỉnh núi bị cướp đi dễ dàng như thế ,yêu lực bị phong bế,không những dựa vào một ngốc thư sinh mới có thể chạy trốn hùng chưởng,còn phải lấy dạng hồ ly ngốc vượt qua ba năm! Vạn nhất bị giới yêu quái biết chuyện này, che mặt cũng không nhịn được. . . . . .

“Lạc. . . . . . Lạc ca ca. . . . . .” Đây là Tuyết Cầu lại buồn nôn gọi hắn.

“Gì ?”

“Ta biết ngươi là người tốt.”

“Không dám, không dám.”

“Có thể hay không giúp ta một chuyện?”

“Nói một chút xem.”

“Mang ta đi Hỏa Vân sơn.”

“Không biết đường.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Ta biết đường.”

“Vậy ngươi có thể tự mình đi .”

“Ta hiện tại cái bộ dáng này. . . . . .ta sợ đi một nửa liền bị cọp ăn hết. . . . . .”

“Ngươi đi nơi đó làm gì?”

“Ta có hảo bằng hữu gọi là Hồ Hữu,hắn ở Hỏa Vân sơn, thích nghiên cứu các loại pháp thuật yêu thuật kỳ kỳ quái quái ,ta nghĩ hắn có thể biết hóa giải dược hiệu ki ki quả thế nào . . . . . .” Coi như hắn hóa giải không được, ở Hỏa Vân sơn đợi ba năm chung quy cũng tốt hơn ở chỗ này bồi thư sinh chết tiệt này sống qua ngày.

“Ừ. . . . . .”

A Lạc nhìn chằm chằm mặt đất suy xét, Tuyết Cầu vì để cho hắn quyết định nhanh một chút ,lập tức lôi ra thứ hắn thích. “Hồ Hữu là Hỏa Hồ Ly! Là yêu quái rất lợi hại rất lợi hại !Hắn bên kia còn có bộ sách tài liệu ghi lại các yêu tinh hiếm có ! Chất đống như núi !”

Oh?” A Lạc sờ sờ càm, tựa hồ rất có hứng thú, Tuyết Cầu cho là hắn sẽ đáp ứng một tiếng, ai ngờ, A Lạc mở miệng nói là: “Không đi.”

“Tại sao? Ngươi không phải là thích loại chuyện này sao? !” Tuyết Cầu ‘vụt’ nhảy dựng lên, có vẻ rất tức giận.

A Lạc hì hì cười ngu , “Không đi là không đi, ta hiện tại rất tốt, ngươi nếu khôi phục nguyên hình, lại đuổi ta đi.”

Tuyết Cầu vừa nghe, lập tức cười híp mắt nhảy đến trên đùi A Lạc,lắc đầu vẫy đuôi, mềm mại kêu lên,.”Làm sao như vậy? Ta hiện tại biết ngươi là Lạc ca ca thiện lương ,đối với ta lại có ân cứu mạng, ta làm sao sẽ đuổi ngươi đi ?Đưa ta đi Hỏa Vân sơn đi ,có được hay không ?

“Nói không đi là không đi.”

Tên thư sinh này tính tình rất kiên định, rất có tư thái nhất ngôn cửu đỉnh ,đối với làm nũng của Tuyết Cầu không chút nào động dung, ngược lại xách lên cái cái đuôi nó ‘vù’ một cái,dễ dàng đem tiểu hồ ly vứt trở lại trên giường.

Tuyết Cầu rất bực bội à !Nhưng là ăn nhờ ở đậu, cáu kỉnh không thể bộc phát ra, chỉ có thể chui vào chăn hung hăn cắn bông.

Bất quá hết thảy vẫn có thể bàn bạc lâu dài .

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, Tuyết Cầu làm nũng cầu xin là chính,cả ngày quấn lấy A Lạc xin hắn mang mình tới Hỏa Vân Sơn. Kết quả ý chí hồ cũng hết.

Ngày thứ tư, Tuyết Cầu bắt đầu gây sự, đem rau trong vườn bới ra hết, bới đến cả người toàn bùn,bẩn thỉu, ai ngờ A Lạc đem rau dưa thu vào ướp thành dưa muối, gieo xuống hạt giống mới,vẫn không quên cám ơn Tuyết Cầu xới đất cho vườn rau .

Ngày thứ năm, Tuyết Cầu ở trên chăn của A Lạc rãi đầy nước tiểu, A Lạc che lỗ mũi nhíu mày một cái, lấy ra một cái chăn bông dày mới,đem cái chăn cũ kia ném cho Tuyết Cầu nói: “Hôm nay hơi lạnh, ta cũng đang muốn phân chăn ngủ,tối nay ta dùng mới, ngươi dùng cái cũ.”

Ngày thứ sáu,Tuyết Cầu xé rách vài cuốn sách quý của A Lạc,lần này A Lạc tức giận! Nhưng hắn không có lộ ra sắc mặt giận dữ, chẳng qua là đem Tuyết Cầu trói lại treo ở trên người, lên đỉnh núi bái phỏng Hùng thị huynh đệ, hù dọa Tuyết Cầu cũng không dám nữa. . . . . .

Ngày thứ bảy, Tuyết Cầu quyết định tự mình lên đường, đi tới một nửa bị Hùng thị huynh đệ phát hiện, thật may là thân hình nó nhỏ xinh,xông vào lùm cây chuồn nhanh hơn, khi nó bị bụi gai cọ cả người đều là vết thương,bộ lông xốc xếch chạy trở về thì A Lạc bộ mặt tò mò, quay đầu liền hướng về phía đống chăn trên giường nói: “Cầu Cầu, thân thích quê ngươi tới thăm ngươi!” — thì ra hắn căn bản không phát hiện Tuyết Cầu buổi sáng ra ngoài,còn tưởng rằng nó cả ngày đều núp ở trong chăn buồn bực .

Ngày thứ tám, Tuyết Cầu hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu,nằm ở trên bàn sách không nhúc nhích. . . . . .

A Lạc đi vào nhà, xách một đoàn ‘giẻ lau’ màu trắng trên bàn lên bắt đầu lau nghiên mực, lau đến một nửa mới phát hiện là Cầu Cầu, lúc này trên lông trên lưng đã thành màu xám đen.

“A nha! Cầu Cầu, ngươi thế nào không lên tiếng a? !”

Tuyết Cầu hít mũi một cái, không có lên tiếng, ánh mắt ngốc trệ, như linh hồn thoát xác.

Đáng thương, đứa nhỏ này quá đáng thương. A Lạc tâm rốt cục mềm nhũn ra.”Được rồi, ta dẫn ngươi đi Hỏa Vân sơn.”

“Thật? !” Tuyết Cầu con ngươi lập tức lóe ra ánh sáng kích động ,thân thể mềm nhũn cũng khôi phục co dãn, nhảy dựng lên ôm cổ A Lạc, đáng tiếc, chân trước quá ngắn, vẫn vây không được cả cổ A Lạc.

“Bất quá ngươi để ta chuẩn bị một chút.”

“Ừ ừ! Ngươi muốn chuẩn bị gì? Ta giúp ngươi!”

“Ngươi có thể giúp ta cái gì chứ? Ngươi trước tiên tự mình tắm cho sạch sẽ đi .”

“Ừ!” Tuyết Cầu vui vẻ nhảy đến trên đất, vui mừng sung sướng đi tới bên đầm nước. Nếu là bình thường, A Lạc làm Tuyết Cầu bẩn như vậy, Tuyết Cầu không thể không cắn nát hắn.

Gần đến giờ lên đường, A Lạc điểm điểm những thứ cần thiết mang theo, “Lương khô, lộ phí, ô , y phục, Cầu Cầu. . . . . . Ừ, dường như không sai biệt lắm.”

“Đi đi !” Tuyết Cầu vui sướng giống như cún con muốn đi ra ngoài du ngoạn ,dựng thẳng cái đuôi ở bên chân A Lạc kêu tới kêu lui.

Đóng cửa lại, A Lạc chậm rì rì lấy ra một xấp giấy vàng vàng dán vào trên cửa .”Chờ một chút, để ta đem phù chú dán lên, tránh cho lúc ta không ở đây có người vào trộm đồ.” — lần này là phù chú thật.

Tuyết Cầu nghĩ :nếu ta lúc trước ra khỏi nhà có thể nghĩ tới đây là tốt rồi.

Tuyết Cầu nói, nó dùng ba vân đi hai canh giờ là có thể đến Hỏa Vân sơn, A Lạc đại khái đổi một chút, đi bộ có thể phải tốn hai tháng. Hai tháng liền hai tháng đi, tổng so với ba năm còn tốt hơn gấp mấy lần !

Vì vậy, A Lạc trên lưng vác bao phục to, Tuyết Cầu trên lưng buộc bao phục nhỏ,dọc theo đường nhỏ quanh co ,bước lên hành trình.

Tuyết Cầu đi ở bên người A Lạc,đi ba bước, chạy ba bước mới có thể vượt qua bước chân A Lạc,lại tiếp mấy dặm đường ,hô hấp cũng dần biến nhanh.A Lạc nhìn nó cũng thấy đáng thương , liền đem nó xốc lên để ở trên vai.

Tuyết Cầu có chút ngượng ngùng, hỏi: “Có nặng hay không ?”

A Lạc không thèm quan tâm trả lời: “Sẽ không, hồ ly hai cân sáu lượng có thể nặng đến đâu chứ ?”

Nếu nói như vậy,Tuyết Cầu cũng không khách khí, nặng nề nằm ở trên vai A Lạc bắt đầu nghỉ ngơi.

Lúc này một người một hồ lặn lội đường xa — thật ra thì là người nọ bôn ba,khi xuyên qua thành trấn rốt cuộc có người chỉ chỉ chõ chõ.

“Mau nhìn con chó nhỏ trên vai người nọ kìa,còn đeo bao phục nhỏ, thật buồn cười !”

Còn có Đại thiếu gia quá đáng hơn chạy tới hỏi: “Ê,thư sinh, con chó con của ngươi có bán hay không ?”

“Bán cái đầu ngươi á?Mẹ ngươi có bán hay không?” Tuyết Cầu nhe răng trợn mắt, cực dữ tợn ,Đại thiếu gia kia sửng sốt, chưa phản ứng kịp, A Lạc sợ bị người nhìn ra đây là yêu tinh, lập tức bắt chước thanh âm Tuyết Cầu mắng to: “Còn nhìn? Cút ngay đi!”

Đại thiếu gia lúc này mới hồi thần,”Thiết” một tiếng, vẫy vẫy tay áo đi.

Do đó, A Lạc tận lực tránh đi thành trấn náo nhiệt ,chuyên chọn đường nhỏ hoang vu mà đi.

Tuyết Cầu thường thường ở trên vai A Lạc ngủ ngon, A Lạc chỉ cần cảm giác sức nặng trên vai hai cân sáu lượng kia đột nhiên biến mất, sẽ dừng lại trong đống cỏ bốn phía tìm kiếm, bởi vì thường thường, Tuyết Cầu sẽ ngủ lăn xuống,thần kì nhất chính là nó lăn xuống xong lại còn bất tỉnh. A Lạc cũng thành quen,nhặt lên, sợ trên lông dính cỏ dại đất bụi, nhét vào vạt áo tiếp tục lên đường. . . . . .

Cho nên Tuyết Cầu thường thường sẽ cảm thấy mình rất lạ, lúc ngủ rõ ràng ở trên vai A Lạc ,tỉnh dậy thì đang ở trong ngực hắn , nó cũng không hỏi nhiều,cảm thấy thoải mái là được. Dần dần, nó bắt đầu có một loại thói quen, vừa thấy mệt liền chui vào trong ngực A Lạc. . . .
Bình Luận (0)
Comment