Lạc Vào Thế Giới Thủy Thủ Mặt Trăng

Chương 33

- Những vật thí nghiệm thất bại ấy đang tràn vào thành phố.

Bên trong khu thí nghiệm ẩn sâu bên dưới điểm Mugen nằm giữa vùng "tam giác châu", một nhóm người bày tỏ thái độ kính cẩn với một người khác. Người đang nhận lấy những cái nhìn kính cẩn ấy là một người phụ nữ đẹp với mái tóc đỏ màu rượu vang, bộ váy liền thân đen tôn lên thân hình quyến rũ cùng với thần thái cao ngạo của một kẻ lãnh đạo:
- Ai bảo các ngươi thả lũ Daimon ấy ra làm gì chứ?
- Xin lỗi đạo sĩ Kaolinite.
Kaolinite tung 5 lá bài trên tay lên không trung, những lá bài xoay vòng rồi dần hiện ra trên đó là 5 người nhóm Sailor, tâm trạng có chút không tốt, cau mày nói tiếp:
- Kế hoạch "Công cụ hóa" của chúng ta vì thế mà cũng chẳng có tiến triển gì. Tuy nhiên, có một điều đáng khen là ta đã xác định được bọn ngáng đường mà chủ nhân đã nhắc tới... Nhóm chiến binh thủy thủ, những kẻ được tinh tú hộ mệnh, chúng đang bảo vệ hành tinh này.
Kaolinite bước lại chỗ ngồi của mình, từ trên cao nhìn xuống những kẻ tay sai bên dưới với ánh mắt vừa khinh thường vừa thương hại, ả mỉm cười, ra lệnh:
- Một nhiệm vụ mới cho các ngươi đây. Tiêu diệt bọn ngáng đường chúng ta. Ai hoàn thành tốt sẽ được thăng chức. Thăng chức đồng nghĩa với việc các ngươi có thể được tiếp kiến chủ nhân "Pharaoh 90" trực tiếp hưởng ân huệ từ Pha lê Tairon và nhận chức danh "đạo sĩ", đứng ngang hàng với ta.
"Được tiếp kiến chủ nhân... được ban cho năng lượng... cứ như là mơ vậy!"
Ánh mắt 5 kẻ bên dưới mở to kinh ngạc, một cơ hội tốt như thế này, nhất định phải hoàn thành.
Kaolinite nhìn thấy ánh mắt quyết tâm của họ, ả không thể hiện bất kì biểu cảm gì, lạnh lùng nói tiếp:
- Còn nữa, đem về đây "thánh thể", vật báu quyết định sự tồn vong của chúng ta.
- Tuân lệnh đạo sĩ Kaolinite, Ngũ Phù Thủy xin lĩnh ý.
...
...
Học viên tư thục Mugen
Kami đi dạo một vòng hết các tầng học vẫn không thấy gì khả nghi, nó thở dài chán nản, nhìn sang Demande đi bên cạnh vẫn đang mỉm cười với nó, tay còn đưa một chai nước đã mở sẵn nắp, cử chỉ hết sức săn sóc dịu dàng:
- Uống nước đi, em cũng mệt rồi đấy. Chúng ta tổng cộng đã đi hết 12 tầng lầu ở khu A, còn 5 khu nữa, em không định đi hết đó chứ?
- Hôm nay tạm thời tới đây thôi...
Kami tu ừng ực hết chai nước, trong lòng hết sức khó chịu khi không thu hoạch được gì cả một ngày, bước chân vẫn thoăn thoắt tiến về khu vườn phía sau khu học tập, nó có hẹn với Haruka và Michiru ở đó.
Haruka ngồi trên bờ tường, thấy Kami và Demande liền vẫy tay chào, nhanh nhẹn nhảy xuống tiến về phía hai người:
- Yo, Kami-chan, đi đâu suốt nãy giờ thế? Thầy Demande nay cũng rảnh rỗi đi cùng sao?
- Em có chút việc. – Kami đáp lời Haruka, ngồi xuống bãi cỏ ngay dưới gốc cây nghỉ ngơi, Demande thì giúp nó quạt mát bằng cái quạt nhỏ không biết lấy từ đâu ra.
Michiru đứng đó, nhìn cách Demande chăm sóc tận tình và Kami quen thuộc hưởng thụ, cô tủm tỉm cười đầy ẩn ý. Haruka nắm lấy tay Michiru kéo cô xuống ngồi bên cạnh:
- Cười gì thế?
- Không có gì, cảm thấy một chuyện rất thú vị thôi.
Kami không hiểu ý Michiru muốn nói là gì, nhìn ra bên ngoài. Bầu trời dần chuyển màu, ánh mặt trời hoàng hôn đỏ rực dần buông xuống. Từ vị trí từ chỗ bọn họ đang ngồi có thể thấy rõ khu vui chơi giải trí mới mở, nằm cùng trong khu vực "Tam giác châu" luôn. Kami sực nhớ, hình như hôm qua Mamoru có nói với nó là hôm nay sẽ dẫn Chibi Usa cùng đám bạn cô nhóc đi chơi ở đó, trễ thế rồi bọn họ đã về chưa nhỉ?
Không biết bọn họ đi chơi có vui không ta? Chắc lúc nào đó rảnh rỗi thì nó cũng muốn đi thử.
- Gì thế? Muốn đi thử khu vui chơi mới sao? Hôm nào tan lớp sớm tôi cùng em đi.
Demande luôn có cách để đọc hiểu tâm trạng Kami, ánh mắt đầy cưng chiều lúc nào cũng nhìn nó, chỉ là Kami chưa bao giờ để tâm đến những ánh nhìn nồng cháy của hắn cả.
- Thế cũng được, tôi muốn thử trò tàu lượn đấy.
Kami chỉ tay vào con tàu đang trượt vài vòng trên đường ray đầy màu sắc, dù nét mặt vẫn tỏ vẻ không có gì nhưng ánh mắt thích thú đó đã lộ tẩy trong lòng nó muốn gì.
- Phải rồi, chị Michiru, không phải chị bảo hôm nay muốn cho em nghe thử bản nhạc mới của chị sao?
- Đây, theo yêu cầu của khán giả đặc biệt nhé.
Kami phấn khích vỗ tay nhìn theo Michiru biểu diễn đàn vĩ cầm, ôi, người gì đâu mà vừa đẹp vừa tài giỏi, nó thích Michiru chết mất.
Bản nhạc du dương cất lên, hòa với sắc màu đẹp đẽ của hoàng hôn tạo nên một giai điệu hiếm có. Âm thanh ngọt ngào sống động tựa như những con sóng ngoài khơi, khiến người ta đắm chìm vào một thế giới hư vô...
"Sột soạt"
Michiru đột nhiên ngưng lại, Haruka đột ngột xuất hiện trước những bóng người vừa xuất hiện, Kami và Demande cũng đứng lên nhìn bọn họ.
- Các cô dám cả gan đột nhập vào đây sao?
Michiru ánh mắt lạnh băng nói với những người đấy.
Phải, những người vừa xuất hiện không ai khác chính là nhóm Usagi trong đồng phục nữ sinh Học viện Mugen, chắc chắn rằng họ đã cố gắng dùng thân phận học viên để đột nhập vào trong này tìm hiểu. Chỉ là, bọn họ đã bị thu hút bởi tiếng đàn của Michiru và tiến đến nơi này.
Nhóm Usagi bối rối vì bị phát hiện, Minako ngại ngùng lên tiếng:
- Bọn tớ không...
- Qúa nguy hiểm, một lúc nào đó các cô sẽ bị hủy hoại. – Michiru ngăn lại lời nói của Minako.
Haruka tiến lên trước, đôi mắt vàng lạnh lẽo cùng thân hình cao lớn của anh đứng ngược sáng càng tăng thêm vẻ tàn nhẫn. Haruka thấp giọng cảnh cáo:
- Đừng cố chui đầu vào rọ thì hơn. Hôm nay tôi sẽ để yên cho các cô ra về, nhưng nếu còn tiếp tục cản trở thì đừng trách tôi.
Kami đi đến bên cạnh Haruka, kéo anh lui lại phía sau một chút ngăn việc dọa cho đám Usa hoảng sợ. No nhìn nhóm bạn của mình, thật không biết nên mắng bọn họ ngu ngốc hay dũng cảm, tự cho mình là đúng và không quan tâm đến lời nhắc nhở của nó. Đôi mắt Kami trùng xuống, thở hắt ra.
- Các cậu nên rời khỏi đây đi, đây không phải khu vực người thường có thể vào.
- Kami, bọn tớ chỉ muốn giúp cậu. – Usagi nói nhỏ chỉ đủ để Kami nghe, cô không biết hai người kia có mục đích gì nhưng bọn họ khiến cô không cảm thấy an tâm lắm. Nhất là ánh mắt của hai người họ, thật đáng sợ.
Kami lắc đầu, cô có chút thất vọng, nếu không phải vì để bọn họ không vào đây tìm tòi rồi gặp nguy hiểm thì cô đâu phải thâm nhập vào làm học viên trong đây chứ?
- Các cậu nên về đi, trước khi nhóm bảo an đến.
Kami vừa dứt lời, lập tức một nữ sinh đeo băng tay đỏ xuất hiện, lớn giọng với bọn họ:
- Mấy cô kia! Các cô làm gì ở đây? Mau khai rõ tên và lớp cho tôi!
- Oái.
Nhóm Usagi giật mình, bị dọa chạy vội đi, cô nữ sinh kia định đuổi theo thì Kami đã nhanh chóng ngăn lại.
- Bọn họ là khách của tớ.
- Ơ... oái, Kami-san? Có cả Haruka-san và Michiru-san? Thầy Demande cũng ở đây sao? Em xin lỗi, em không thấy mọi người!
Cô nữ sinh vội vã cúi đầu chào, Demande đến gần, xoa đầu cô nữ sinh và trưng ra một nụ cười hết sức thân thiện của một giảng viên được yêu thích.
- Không sao đâu, em làm tốt công việc của mình là được rồi. Cảm ơn em.
- Cảm... cảm ơn thầy ạ. Em xin phép, không làm phiền mọi người nữa ạ.
Cô nữ sinh lắp bắp, đỏ mặt cúi người chào rồi vội vã rời đi, trả lại sự yên tĩnh cho khu vườn.
Kami liếc nhìn Demande đang cười vẫy tay chào nữ sinh nọ, trong lòng thoáng chút khó chịu mà chính bản thân nó cũng không biết vì sao, hừ nhẹ một cái, Kami xoay lại nói chuyện với Michiru:
- Bản nhạc nghe hay đấy chị, nhưng mà nó có vẻ buồn quá, làm tâm trạng người nghe bị trùng xuống. Bài này tên gì nhỉ?
- Tiếng Hát Của Đại Dương. Chị sẽ chỉnh lại một chút, buồn quá cũng không tốt lắm đúng không?
Michiru mỉm cười nói, lúc nào chị cũng cười nên không biết chị ta đang nghĩ gì, chỉ là với nụ cười và ánh mắt đầy ẩn ý kia, không biết là cô nàng đang nghĩ gì đây.
Haruka vỗ vai Michiru, hai người đứng sóng vai với nhau nhìn như một đôi tiên đồng ngọc lữ, đẹp xuất sắc khiến người khác ganh tị. Haruka nhìn theo hướng nhóm mấy cô nàng rắc rối kia vừa rời đi, hỏi:
- Em có định đuổi theo bọn họ không? Có vẻ họ chạy nhầm hướng rồi đấy.
- Ầy, mấy cô gái này...
Kami xụ mặt lầu bầu, cuối cùng cũng nhanh chóng chạy theo.
- Em đi trước nhé, xin lỗi hai người vì sự bất tiện này.
Demande không nói gì nhiều, làm dấu tay hướng hai người kia chào rồi rời đi theo Kami, không quên xách theo cái cặp nhỏ của nó.
Haruka và Michiru đứng đó nhìn theo hai người họ, mỉm cười thú vị:
- Anh đoán xem, khi nào cô nhóc đấy mới chịu nhìn nhận thầy Demande?
- "Giảng viên và học viên không được có tình cảm vượt quá giới hạn." Nội quy của trường có ghi rất rõ đấy.
- Một mối tình bị ngăn cấm, không phải càng khiến nó thêm lãng mạn sao? Thật đáng yêu quá.
- Được rồi, luật gì cũng đâu cản nổi cô bé ấy chứ, để xem nào, anh nghĩ là Demande vẫn còn phải cố gắng dài dài cơ, con nhóc đấy ngơ lắm.
- Anh nói đúng, em ấy đáng yêu quá mà.
...
...
Phía sau Học viện Mugen có một viện nghiên cứu khuất sau khu rừng nhỏ, đây là khu vực cấm nên hầu như không ai biết gì về nó cả. Kể cả Kami, nếu không phải lúc này chạy theo mấy cô bạn rắc rối kia thì hẳn là nó cũng không biết phía sau trường còn có một viện nghiên cứu như thế này.
"Viện nghiên cứu Tomoe? Sao mình chưa bao giờ nghe qua về nơi này..."
Kami trong đầu xuất hiện nhiều câu hỏi nghi hoặc, nhưng đây không phải là lúc tò mò, vì bọ họ đã nghe thấy tiếng động rất lớn phát ra ở phía trước.
Hai người bọn nó vừa chạy đến thì đột ngột một con quái vật đen đuốc xuất hiện bất chợt, nhào tới hai bóng người nhỏ ngồi dưới đất.
Là Chibi Usa và một cô gái lạ!
'Grào!!'
- Chibi Usa! Tránh ra đi em!!
Kami nghe thấy tiếng Usagi hét lên, ngay sau đấy, hai luồng ánh sáng xuất hiện, Sailor Moon cùng Sailor Chibi Moon đã kịp biến thân, tránh thoát khỏi con quái.
Cô gái áo đen kia thì không thể di chuyển, dường như cô bé đang cảm thấy đau đớn. Kami không nghĩ nhiều, chạy đến đỡ lấy cô bé ấy.
Con quái vật không kịp động gì tới Chibi Usa, lập tức nổi điên lên đổi mục tiêu, lao thẳng nhanh về phía Kami đang đứng. Tốc độ của con quái vật rất nhanh, chớp mắt một cái đã áp sát tới Kami, con quái to bự khổng lồ, một chân của nó có thể quật một người trưởng thành bay đi.
Dù vậy, Kami vẫn duy trì động tác của bản thân, nét mặt vẫn không có gì biến đổi, nó nghe tiếng nhóm Sailor hét lên bảo tránh ra, chỉ là, nếu nó tránh đi thì cô gái kia sẽ bị xé tan mất, hơn nữa...
"Xoạt"
'Grít..t..t'
Con quái vật rít lên từng tiếng, một lượng ma thuật nào đó đã khống chế con quái, khiến nó giẫy đành đạch như bị điện giật, xung quanh tóe ra mấy tia lửa điện.
Demande đứng chắn trước Kami, giữa trán hắn xuất hiện một con mắt thứ ba đang sáng lên, chính thứ này đã khiến con quái vật bị tê giật như vậy.
Sức mạnh này là nhờ Kami cho hắn chứ không phải là loại năng lượng tà ác cũ, dù vậy, hiệu quả vẫn tương đương nhau. Đây cũng là lý do vì sao Kami hiện tại đang mất đi khả năng phép thuật của mình. Mà, mất thì cũng có sao chứ? Nhìn xem nó có lo lắng tí nào không?
Sailor Moon nhanh chóng tranh thủ lúc này tung chiêu tiêu diệt luôn con quái. Cũng như lần trước, quái vật bị đánh bại, tách ra khỏi vật chủ kí sinh là một con mèo hoang rồi biến mất.
- Kami, em không sao chứ?
Demande sau khi thấy Kami đã đỡ cô gái kia ngồi xuống một bên an toàn thì hắn dìu nó đứng lên, không quên thuận tay phủi bụi bám trên váy áo của nó.
- Không sao. – Kami xoay tròn một vòng cho Demande kiểm tra.
Lúc này Chibi Usa và Usagi nhanh chóng chạy đến phía họ, Chibi Usa vội vàng hỏi thăm cô bé kia:
- Chị có bị thương ở đâu không?
- Hơ... khụ... chị không sao. Cảm ơn mọi người...
Cô bé ấy ngước mắt lên, đôi mắt đen láy xinh đẹp tựa như bầu trời đêm huyền ảo, làn da trắng gần như trong suốt, thể trạng ốm yếu khiến người khác không khỏi đau lòng.
Cô bé ấy nhìn Chibi Usa mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Hình như... em mới là người bị thương đấy.
- Í, ui da, đúng thế nè.
Chibi Usa giờ mới phát hiện bên tay phải của cô bé xuất hiện một xết xước dài đang chảy máu, có lẽ trong lúc nhảy ra đã lỡ va phải thứ gì đó.
"Soạt"
- Ai đấy!
"Kẻ thù sao?"
Usagi hốt hoảng xoay người lại nhìn nhận.
Tiếng lá cây sột soạt vang lên, hai bóng đen xuất hiện trong không trung, áo choàng bay phấp phời. Trong giấy lát mắt đối nhau rồi bọn họ rồi nhanh chóng chạy đi mất.
"Trang phục của bọn họ!!"
Nhìn rất giống chiến binh Sailor... Usagi và mọi người đều kinh ngạc.
- U... Usagi, nhìn này, vết thương của em...
Tiếng Chibi Usa vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, trên tay cô bé vết thương đang dần khép miệng, máu cũng đã ngưng chảy.
Cô bé áo đen lấy ra một mảnh vải trắng, quấn quanh vết thương của Chibi Usa, cẩn thận dặn dò:
- Về nhà em vẫn nên cẩn thận sát trùng lại nhé.
- Vết thương đã khép miệng lại, là do em làm sao? – Rei thắc mắc hỏi, ban đầu bọn họ đều tưởng là Kami giúp Chibi Usa nhưng nghĩ lại, Kami đang đứng cách một đoạn bên kia với Demande, hơn nữa, sức mạnh của Kami vẫn chưa trở lại thì làm sao mà chữa cho Chibi Usa, mà đứng gần cô nhóc nhất lúc này chỉ có cô gái áo đen kia thôi.
Cô bé áo đen mỉm cười gật đầu, ánh mắt thoang thoảng nét u buồn, chất chứa đầy tâm sự:
- Vâng ạ, kì lạ lắm phải không? Từ bé em đã có năng lực này rồi...
- Usagi! Chibi Usa!
Mamoru đứng bên ngoài nãy giờ tìm kiếm cũng đã thấy bọn họ nên nhanh chóng chạy tới, nhìn sang lại thấy Kami và Demande thì không khỏi giật mình:
- Kami, em cũng ở đây sao? Có bị gì không?
Kami lắc đầu thay cho câu trả lời.
- Vậy thì tốt rồi. – Mamoru an tâm thở phào, nghĩ nghĩ dù sao thì có Demande đứng đó, Kami chắc chắn không thể gặp bất trắc gì nên cũng yên tâm phần nào.
Cô bé áo đen lên tiếng lần nữa, gấp rút hối mọi người rời đi:
- Mọi người nên rời khỏi đây nhanh lên, đây là khu vực cấm, an ninh mà đuổi tới thì rắc rối to.
- Nhưng mà, chị thì sao? – Chibi Usa lo lắng.
- Chị sống ở đây mà. Đừng lo cho chị, cảm ơn em.
- Em... em còn chưa cảm ơn chị đã giúp em tìm thấy nón mà, chí ít thì, cho em biết tên chị, được chứ?
Cô bé áo đen hơi ngẩn người trong giây lát, sau đó lại mỉm cười dịu dàng:
- Chị là Tomoe Hotaru.
...
...
Bên dưới khu trung tâm trò chơi điện tử...
- Không lầm đâu, bọn tớ chắc chắn đã thấy, trang phục của bọn họ chính là trang phục của chiến binh Sailor!
Minako khẳng định chắc nịch điều đã thấy với Luna và Artemis đang ngồi trên bàn điều khiển, ngưng một chút, cô nói tiếp:
- Lúc ấy, cả hai người họ... đều đang bay trên không trung?
- Phải chăng là chiến binh thủy thủ mới? – Ai đó lên tiếng hỏi.
Ami lắc đầu, lên tiếng ngăn lại:
- Khoan đã, chúng ta chỉ mới thấy họ ở vị trí xa, không nên kết luận vội!
Usagi lần này cũng lên tiếng góp lời:
- Đúng vậy! Nếu họ là chiến binh Sailor như chúng mình thì nên đến chào hỏi đồng đội chứ? Tại sao lại biến mất như vậy?
- Hành tung của họ cứ như thể đang trốn chạy... – Mamoru trầm ngâm suy nghĩ. Makoto tiếp tục nghi vấn:
- Có khả năng là kẻ địch giả trang để lừa chúng ta?!
- Tớ nghĩ... rồi họ sẽ xuất hiện nữa thôi. Tới lúc đó chúng ta có thể tra hỏi trực tiếp. – Rei nói – Theo suy đoán của tớ, vụ quái thú "tiến hóa ngược" dường như có liên quan mật thiết đến học viện Mugen. Mấy ngày nay tớ luôn có cảm giác bị ai đó rình rập phía sau, liệu đó có phải là những người mà chúng ta vừa thấy?
- Dù là địch hay là bạn, chắc chắn sẽ có ngày chúng ta gặp lại họ. – Minako khẳng định chắc nịch.
- Các cậu, tuyệt đối phải lưu ý cẩn thận – Artemis lên tiếng nhắc nhở, Minako lại tiếp tục nêu ra vấn đề của bản thân:
- Chưa hết đâu, vẫn còn một số đối tượng cần lưu ý. Đó là hai học viên nổi bật của Học viện Mugen, những người hôm nay chúng ta đã thấy bên cạnh Kami.
- Ừ, bọn họ, dường như đang cố gắng cảnh cáo chúng ta một điều gì đấy...
- Thật kì lạ nhưng... chừng nào chưa biết được chân tướng của học viện Mugen, chúng ta không nên tiếp cận họ nữa thì hơn.
- Rất có thể hai người đó cũng là kẻ địch?
- Nếu vậy thì Kami-chan đang gặp nguy hiểm!
- Không thể đâu, Kami hiện tại đang là một học sinh bình thường, nếu bọn họ thực sự là kẻ địch thì Kami đã phát hiện ra rồi.
- Vậy thì, bọn họ là ai? Cũng không thể loại trừ trường hợp Kami đang gặp nguy hiểm được, cậu ấy một mình trong học viện để điều tra, bất cứ mối nguy nào cũng đều trở nên hết sức cấp bách.
- Kami đã bảo phải tin tưởng cậu ấy, còn có Demande ở đó, anh ta sẽ không để Kami gặp vấn đề gì đâu...
Cuộc thảo luận kéo dài một thời gian khá lâu, cho tới khi đồng hồ điểm đã gần 9h tối, mọi người mới tạm chia tay nhau rời đi về nhà. Trong đầu họ lúc này chất chứa rất nhiều những câu hỏi nghi hoặc về các sự kiện diễn ra gần đây. Kẻ thù mới đã xuất hiện, bọn chúng là ai? Mục đích của chúng là gì?...
-------------------------------------------------
Truyện được làm độc quyền chỉ có trên Wattpad. Nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức.
By NekoMikuMiu – Vũ Miêu (Tuyết Miêu)

Bình Luận (0)
Comment