Ở hành cung có nhiều điều bất tiện, Ninh Yến lại là lần đầu đến Tây Sơn, không quen thuộc với lễ nghĩa giao tiếp, nhiều việc chỉ đành trông cậy vào Vân Trác. May thay Vân Trác đã theo Yến Linh nhiều năm, quen biết không ít thái giám trong nội đình, nên việc phân phát lò hương, than củi và đồ ăn thức uống cũng nhanh chóng được sắp xếp ổn thỏa.
Vừa đến hành cung, Tần thị đã thay đổi hẳn thái độ hống hách ở Quốc công phủ, ra vẻ như đến đây để du ngoạn, việc gì cũng cho người đến hỏi ý kiến Ninh Yến. Lúc ăn tối chạm mặt, nàng ta còn nói bóng nói gió: “May mà lần này có tẩu tẩu ở đây, mọi năm ta phải lo liệu chuyện ăn mặc cho cả nhà, bận đến không ngơi tay. Lần này có tẩu tẩu rồi, mong tẩu tẩu thương ta, để ta cũng được theo phu quân đi chơi một phen. Dù sao thì sau này những việc này cũng đều phải giao vào tay tẩu tẩu cả.” Một câu nói đã chặn đứng mọi đường lui của Ninh Yến.
Khó khăn lắm mới đến hành cung một chuyến, ai mà không muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành, ngay cả tam thiếu phu nhân Vương thị trước nay vốn không thích giao du, lần này cũng đã chuẩn bị hai bộ trang phục gọn gàng, định vào rừng săn bắn.
Ninh Yến không thèm chấp nhặt với nàng ta: “Nhị đệ muội khách sáo rồi, đây là phận sự của ta.”
Nàng tập hợp các bà tử mang theo từ phủ lại, phân công cho mỗi người một việc. Tần thị đứng bên cạnh âm thầm quan sát, vừa sợ Ninh Yến làm không tốt sẽ liên lụy mình không được cùng phu quân ra ngoài chơi, sau lại thấy Ninh Yến sắp xếp mọi việc đâu ra đó, lại lo lắng khi trở về Quốc công phủ sẽ không còn đất dụng võ, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Ninh Yến coi nàng ta như không khí. Chân ướt chân ráo đến nơi lạ, khó tránh khỏi sẽ có chút rắc rối, may mà bên ngoài có Vân Trác, bên trong có Vinh ma ma, đêm đầu tiên này cuối cùng cũng trôi qua một cách bình lặng.
Ninh Yến đã hai ngày không gặp Yến Linh, đêm nay chắc hẳn hắn sẽ trở về Đông phối điện nghỉ ngơi. Nàng chuẩn bị sẵn nước nóng và y phục cho hắn, còn mình thì thoải mái nằm dài trên giường. Tình hình hôm nay nàng cũng đã thấy rõ, mấy ngày ở hành cung này đừng mong được thảnh thơi. Người thì cuộn tròn trong chăn, nhưng lại gọi Vinh ma ma đến, dặn dò bà đi dò la tình hình trong hành cung, những gì cần chuẩn bị thì phải chuẩn bị trước.
Hành cung không giống Yến Quốc Công phủ, mọi việc ăn uống, chi tiêu đều do Ty Lễ Giám của nội đình điều phối. Đây chính là lúc để thể hiện các mối quan hệ.
“Ngày mai ta sẽ tìm công chúa điện hạ xin một vị quản sự để hỗ trợ, như vậy khi đến nội đình lĩnh vật tư cũng sẽ thuận lợi hơn.”
Đang nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn từ ngoài hành lang vọng vào, chắc chắn là Yến Linh đã trở về.
Ninh Yến vội vàng vén chăn lên, khoác vội chiếc áo choàng đứng dậy. Vừa vén rèm châu lên, Yến Linh trong bộ võ phục màu đỏ sẫm đã mang theo hơi lạnh bước vào.
“Thế tử gia, chàng đã dùng bữa tối chưa ạ?”
Yến Linh ngẩng đầu nhìn thê tử của mình: “Ta đã dùng bữa ở Càn Khôn điện rồi.”
Trên người hắn đẫm mồ hôi, bèn đưa tay cởi nút áo. Ninh Yến quay người dặn dò ma ma: “Đi xem nước đã nóng chưa.” Rồi nàng tiến lên giúp Yến Linh cởi áo.
Trên người Yến Linh có mùi mồ hôi, sợ làm nàng khó chịu, hắn bèn lùi lại một chút: “Để ta tự làm.” Nói rồi quay người đi thẳng vào tịnh phòng.
Ninh Yến vội đi theo vào, nơi này không giống như ở nhà, đồ đạc để ở đâu cũng phải nói cho Yến Linh biết. Khi nàng bước vào, phòng tắm hơi nóng bốc lên nghi ngút, Vinh ma ma đã lui ra ngoài. Ninh Yến lấy y phục sạch sẽ từ trong rương đặt lên chiếc bàn dài, lại đặt khăn tắm và xà phòng thơm bên cạnh thùng tắm, rồi quay người nhìn hắn. Yến Linh đã cởi hết chỉ còn lại trung y, xem chừng đang đợi nàng ra ngoài. Ánh mắt hai người vội vã lướt qua nhau, Ninh Yến quay người bước ra, thuận miệng nói một câu: “Chàng có việc gì cứ gọi thiếp.”
Nói rồi, nàng vào nội thất chuẩn bị trà nóng.
Yến Linh tự mình tắm rửa, sợ tóc còn vương mùi, lại gội đầu thêm một lần nữa. Chỉ là đến khi lau khô người, hắn lại gặp khó khăn. Thường ngày sau khi gội đầu, hắn đều gọi Vân Trác vào giúp mình vắt khô tóc. Giờ đây Vân Trác không có ở đây, hắn đành phải nhờ Ninh Yến.
Theo bản năng, hắn định mở miệng gọi nàng, nhưng cổ họng lại nghẹn lại.