Lạc Yến Kinh Hoa - Hi Vân

Chương 58

Một lát sau có người đến tìm Yến Linh, Yến Linh ra ngoài một chuyến, Như Sương nhân cơ hội lẩm bẩm với Ninh Yến: “Cô nương, người đâu phải không biết cưỡi ngựa, trình độ của người cũng thuộc hàng khá. Cuộc đi săn này một năm chỉ có một lần, cơ hội hiếm có.” Điều Như Sương muốn nói là, vào thời điểm này năm sau, ai biết được Ninh Yến có mang thai hay không, sau này lại nuôi con chăm con, e rằng không tiện đi lại, lần này là cơ hội tốt nhất.

Như Sương từ nhỏ lớn lên cùng Ninh Yến, quá hiểu tiểu thư nhà mình là người như thế nào, đừng thấy ngày thường nàng làm việc đâu ra đấy, trong cốt cách lại là một người rất tinh nghịch, lúc nhỏ mò cá trèo cây bắn ná, chuyện xấu cũng làm không ít.

Ninh Yến lắc đầu: “Không cần đâu.”

Sau hơn một tháng chung sống sau hôn nhân, nàng đã thấy rõ. Yến Linh lúc cần bênh vực nàng thì không hề nương tay, nhưng người hắn bảo vệ không phải là Ninh Yến, mà là thê tử của Yến Linh. Đổi lại là bất kỳ ai gả cho hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy, đó là trách nhiệm của Yến Linh với tư cách là một người phu quân.

Đồng thời, hắn cũng có yêu cầu đối với thê tử của mình, đó chính là gánh vác trách nhiệm của tông phụ (*) Yến gia, giữ gìn thể diện cho Yến gia.

(*) tông phụ: dâu trưởng của dòng chính.

Ninh Yến đã bước vào vòng xoáy này, thì phải tuân theo quy tắc.

Huống hồ, tình cảm của Yến Linh dành cho nàng, vẫn chưa đến mức có thể vượt qua trách nhiệm để quan tâm đến tâm ý của nàng.

Như Sương thất vọng nói: “Xem nhị thiếu gia và tam thiếu gia kìa, đối với thê tử tốt biết bao, thế mà thế tử gia lại không học hỏi một chút nào.”

Ninh Yến liếc nhìn nàng ta một cái, ra hiệu cho nàng ta im miệng.

...

Yến Linh rất nhanh đã quay lại, chủ tớ hai người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Như Sương chuẩn bị xong y phục liền lui ra ngoài, Yến Linh như thường lệ đi tắm trước. Ninh Yến thỉnh thoảng ra ngoài hỏi chuyện quản sự, đợi đến khi nàng rửa mặt thay đồ ngủ quay về phòng trong, Yến Linh đã nằm ở phía trong đọc sách.

Ninh Yến cũng không biết hắn định đọc bao lâu, nàng đứng bên giường, liếc nhìn ngọn đèn cung đình trên bàn, khẽ hỏi: “Thế tử gia, chàng có muốn uống trà không ạ?”

Yến Linh đang xem bản đồ của hành cung, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nàng mặc một bộ trường sam màu trắng ngà, mày mắt như tranh vẽ, dáng người thướt tha, chỉ là trên mặt không có biểu cảm gì, hoặc có lẽ nàng trước nay vẫn luôn như vậy, không nóng không lạnh.

Bất chợt nhớ lại lần trước nàng cười tươi với người biểu huynh kia, trong lòng hắn không hiểu sao có chút khó chịu.

“Ta không xem nữa, nàng thổi đèn đi.” Hắn cất bản đồ vào lòng.

Ninh Yến yên tâm thổi đèn, nàng đã hầu hạ Yến Linh hai đêm, Yến Linh ban đêm không có thói quen đi vệ sinh, cũng không gọi nước. Nàng dứt khoát thổi luôn cả ngọn đèn lưu ly, nàng không thích để đèn, dễ bị mất ngủ.

Nàng lật người lên giường, chui vào trong chăn của mình.

Lúc nằm xuống, nàng chợt nhớ ra hôm nay bận rộn cả ngày, quên thay một chiếc chăn dày hơn, đêm nay e rằng lại phải run rẩy qua đêm.

Đang định nhắm mắt lại, nàng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Yến Linh từ phía sau truyền đến: “Nàng muốn đi săn không?”

Ninh Yến sững người một lúc, dừng lại một lát rồi lật người ngồi dậy.

Trong bóng tối, đường nét sâu thẳm của hắn thấp thoáng hiện ra, dường như có thể cảm nhận được đôi mắt đó đang khóa chặt lấy mình.

Nói muốn, chỉ làm hắn khó xử.

Nàng bây giờ vẫn chưa quen thổ lộ tâm tình với hắn.

“Thiếp không muốn đi, ngày mai cũng là dịp để nghỉ ngơi một chút.”

Yến Linh nhớ lại lời chất vấn của Thuần An công chúa hôm nay, lại hỏi: “Vậy nàng có biết cưỡi ngựa không?”

Ninh Yến lần này im lặng lâu hơn một chút, giọng nói có chút dính lại: “Miễn cưỡng biết một chút...”

Yến Linh im lặng một lúc: “Hôm khác ta dạy nàng.”

Ninh Yến cười rất nhạt: “Được...”

Sáng sớm hôm sau, người của các phòng trong Yến gia đã dậy sớm, ăn sáng xong liền tụ tập ở đại sảnh.

Tần thị mặc một bộ kình sam màu hồng hải đường đứng giữa sảnh bắt mắt nhất, Yến Toản tất bật trước sau giúp nàng ta buộc đồ bảo vệ đầu gối và cổ tay: “Ấy da, chàng nhẹ tay một chút, siết vào thiếp rồi!”

“Không siết chặt, lỡ tuột ra thì sao?” Nhị thiếu gia Yến Toản miệng thì càu nhàu, nhưng động tác lại nhẹ đi rất nhiều.

Bên kia, tam thiếu gia Yến Cảnh hết lần này đến lần khác kiểm tra hành lý cho Vương thị: “Năm ngoái ta phát hiện dưới chân núi Tây Sơn có một con suối nhỏ, cảnh sắc rất đẹp, lát nữa ta dẫn nàng đi...”

“Sao nàng không chuẩn bị thuốc trị trật đả?”

Bình Luận (0)
Comment