Dương Gia Lập tỉnh dậy.
Đầu óc choáng váng, đôi mắt bị ánh sáng kích thích trở nên đau nhức.
Hai ngày trước, cái lần Diệp Đình tựa như giông bão điên cuồng xâm chiếm cậu, khiến toàn thân cậu đến tận bây giờ vẫn còn đau ê ẩm, vết thương màu đỏ trên cổ tay do bị còng tay ma sát tạo ra vẫn chưa mờ đi, nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Dương Gia Lập ngồi ở trên giường rất lâu, nhìn ra những bông tuyết đang rơi rào rạt bên ngoài, cảm xúc trong lòng trở nên u ám.
Cậu đột nhiên nhớ tới, cậu đã từng có một khoảng thời gian cười đùa vô cùng vui vẻ.
4 năm ở bên cạnh Diệp Đình khi đó là 4 năm hạnh phúc nhất của cậu, vào những ngày tuyết rơi như vậy, cậu sẽ không hề suy nghĩ mà cuộn lại thành một cái trứng nép vào trong lòng ngực Diệp Đình, lúc đó Diệp Đình chỉ có thể lắc đầu cười bất lực, sau đó sẽ lặng lẽ ôm chặt cậu hơn một chút. Trong sự yên lặng của những bông tuyết đang rơi ngoài kia, cậu có thể an tâm cảm nhận hơi ấm truyền từ lòng bàn tay của Diệp Đình, thầm mơ một giấc mơ răng long đầu bạc.
Nhưng, chỉ mới qua ngần ấy năm, giấc mơ này lại thay hình đổi dạng.
Cậu chỉ giống như một sủng vật không có tôn nghiêm bị nhốt trong căn biệt thự này, không phải lấy thân phận người trong lòng của Diệp Đình, mà là lấy thân phận con chó Diệp Đình nuôi. Nghĩa vụ của cậu là cởi quần áo, dạng rộng chân ra, chờ Diệp đại tổng tài trăm công nghìn việc đến phát tiết tinh lực, đợi đến khi hắn chơi chán, đợi đến khi hắn tìm được một cậu trai trẻ khác thì mới thôi.
Dương Gia Lập sững sờ nhìn vết đỏ trên cổ tay mình.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Bây giờ là một cái còng tay, sau này sẽ càng có thêm nhiều loại tra tấn khác nhau.
Diệp Đình tiếp tục ép cậu khuất nhục, ép cậu phải nói những lời cậu không muốn nói, ép cậu bị tra tấn đau đến kêu thành tiếng.
Dương Gia Lập đi vào phòng vệ sinh, nhìn chính mình trong gương.
Càng nhìn cậu càng cảm thấy sức lực cùng sinh lực của mình đều bị hao mòn hầu như không còn nữa, tựa như khổ sở đến chết đi sống lại.
Cậu yên lặng rửa mặt, sau đó đi về phòng ngủ.
Điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, là Lý Đại gọi đến.
Dương Gia Lập nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói hưng phấn của Lý Đại ở đầu dây bên kia: “Anh Dương, anh dậy chưa đó, hôm nay là ngày biểu diễn chính thức của buổi tiệc tối, em cùng với Lý Nhị đã xuất phát rồi, anh cũng đến sớm một chút đi, ngàn vạn lần đừng có đến muộn đó!”
Dương Gia Lập khô khốc kéo khoé miệng lên, nói một tiếng “Được.”
Tắt điện thoại đi, cậu miễn cưỡng xốc lại tinh thần, chuẩn bị đồ đạc rời đi.
Trước khi rời khỏi nhà, cậu nằm sấp người xuống sàn nhà, từ dưới gầm giường lấy ra lọ thuốc kia, định uống thuốc.
Nắp bình nhẹ nhàng được mở ra, Dương Gia Lập cảm thấy có gì đó không đúng.
Cậu có một thói quen mà người khác không biết, chính là đối với những lọ thuốc như thế này, mỗi lần dùng xong cậu đều theo bản năng vặn chặt nắp bình lại, đến lần sử dụng tiếp theo thì phải dùng lực vặn một hồi mới có thể mở ra.
Nhưng lần này, chỉ mới vặn nhẹ, nắp lọ lập tức mở ra.
Dương Gia Lập cau mày, nghi ngờ cái lọ thuốc này có thể đã bị người khác động vào.
Nhưng thời gian không còn nhiều, cậu cũng không kịp nghĩ tiếp, uống thuốc xong rồi nhanh chóng cầm túi ra ngoài.
Ngồi xe đến trung tâm diễn xuất.
[comchientrungne.wordpress.com]
Cậu cùng với Lý Đại và Lý Nhị thay quần áo và trang điểm, cùng đạo diễn sắp xếp lại lượt diễn.
Bọn họ chen chúc trong lối đi nhỏ, đợi đến 8 giờ, nhân viên công tác mới đưa họ vào bên trong hậu trường, chuẩn bị lên sân khấu.
Hậu trường sân khấu náo nhiệt, Lý Đại và Lý Nhị nhìn ánh đèn bên trên sân khấu, hô hấp dần trở nên hồi hộp.
Dương Gia Lập đứng yên tại chỗ vỗ nhẹ vào lưng bọn họ, an ủi nói: “Đã tập luyện rất nhiều lần rồi, cứ thả lỏng đi.”
Lý Đại gật đầu, nhẹ nhàng thở ra.
Lý Nhị đem trạng thái lo lắng trở thành trạng thái vui vẻ, ôm chằm lấy Dương Gia Lập từ sau lưng, nói: “Có anh Dương ở đây, tôi không sợ đâu, hôm nay chúng ta nhất định sẽ trở thành những chàng trai đẹp nhất trên sân khấu này.”
Dương Gia Lập miễn cưỡng nở nụ cười.
Lý Nhị nhìn khuôn mặt đã trang điểm của Dương Gia Lập nở nụ thì ai da một tiếng, lưu manh kều kều cái cằm nhỏ của Dương Gia Lập, trêu chọc: “Ai da, nhìn anh Dương đáng yêu của chúng ta kìa, vốn dĩ bình thường đã đẹp rồi, bây giờ trang điểm làm tóc, lại còn mỉm cười nữa chứ, không khác nào một thiếu niên đẹp trai hết nha, anh có muốn lại đây chơi đùa với thiếu gia không….hửm?”
Dương Gia Lập đang muốn hắn kiềm lại một chút, sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh cười lạnh.
Dương Gia Lập quay đầu lại nhìn.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Tiếng cười phát ra từ một chàng trai, diện mạo anh tuấn, đôi mắt tròn to đặc biệt đẹp.
Dương Gia Lập biết người này, Vương Dương, là ca sĩ cùng công ty với Nhiếp Duẫn, gần đây được công ty nâng đỡ, truyền thông bên ngoài đều khen ngợi, cứ cái đà này, trong vòng mấy năm Vương Dương rất có thể sẽ thay thế được vị trí của Nhiếp Duẫn.
Vương Dương hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt khắc nghiệt như dao cạo xương, lạnh lùng hệt như băng.
Cậu ta châm chọc nói: “Nói chuyện cũng phải xem đây là đâu, đây là hậu trường, là hậu trường, muốn đùa giỡn thì cút ra ngoài đùa giỡn đi.”
Dương Gia Lập kịp thời kéo Lý Nhị về bên cạnh mình, nhìn vẽ mặt cao cao tại thượng của tên Vương Dương đang dạy dỗ mình, không nói thêm gì, chỉ lạnh nhạt nói: “Xin lỗi.”
Ánh mắt Vương Dương lạnh lẽo: “Tôi nghe nói đám người lần trước dám giương oai trước mặt tiền bối Nhiếp Duẫn là ba người các cậu?”
Dương Gia Lập trộm siết chặt nắm tay lại.
Vương Dương nở nụ cười quái dị: “Không biết điều, ngu xuẩn.”
Vương Dương luôn mang mặt nạ hình tượng thiếu niên đơn thuần xuất hiện trước mắt công chúng, lúc diễn luôn giả vờ tỏ ra đánh yêu, bây giờ không còn máy quay, tính cách chua ngoa, ngạo mạn tự phụ đều bộc lộ ra hết, muốn che cũng che không được.
Dương Gia Lập không muốn dây dưa với loại người này, nên kéo Lý Đại và Lý Nhị tránh xa một chút.
Nghe thấy mệnh lệnh của đạo diễn, Dương Gia Lập cùng Lý Đại và Lý Nhị ngồi lên thang đẩy, đi lên sân khấu.
Bên trên sân khấu trống trải, Dương Gia Lập đứng dưới trung tâm ánh đèn, giọng hát thiếu niên nhẹ nhàng trong sáng.
……Đến khi gần kết thúc bài hát, toàn bộ khán phòng đều im lặng lắng nghe, Dương Gia Lập bỗng nhiên bật khóc.
Không ai biết, bài hát này, là cậu viết cho mẹ.
Lúc còn nhỏ, khi mẹ cậu rửa chén quét rác, cậu đều dính ở bên chân mẹ, giống như chú mèo con dính người. Khi đó cậu nghĩ, sau này nhất định cậu sẽ viết một bài hát vô cùng hay để hát cho mẹ cậu nghe.
Nhưng đợi đến khi cậu trưởng thành, viết ra một bài hát hay, thì mẹ cậu đã không còn bao nhiêu thời gian nữa. Bất kể cậu có ra sức liều mạng làm công kiếm tiền để cho mẹ trị liệu, mẹ của cậu vẫn không thể mở mắt ra thêm một lần nào nữa.
Hát xong, Dương Gia Lập nghe thấy âm thanh vỗ tay vang lên trong khán phòng, cậu nghĩ, hiện tại có hàng vạn người có thể nghe được bài hát này, nhưng người mà cậu muốn họ nghe thấy bài này nhất, đời này cuối cùng….
Vẫn là không thể nghe được.
Dương Gia Lập buông mic xuống, cúi gập người thật sâu, lau nước mắt, đi xuống sân khấu.
Đi vào hậu trường, Lý Nhị lặng lẽ đưa cho cậu một bịch khăn giấy.
Dương Gia Lập nhận lấy khăn giấy, đang muốn nói cảm ơn, một âm thanh giễu cợt trào phúng vang lên: “Còn có khả năng diễn xuất rất tốt đó, nước mắt nói chảy là chảy, nhưng mà thủ đoạn lăng xê này còn rất thấp kém nha.”
Lại là Vương Dương.
Dương Gia Lập cố kiềm nén nét mặt: “Không phải ai cũng không có giới hạn như cậu.”
Dứt lời, cậu kéo Lý Đại và Lý Nhị rời đi.
Vương Dương nghiêng đầu nhìn Dương Gia Lập, vô cùng kinh thường hô lên một tiếng, thuận tiện nói: “Giả vờ thanh cao con mẹ gì, khóc khóc cái rắm, khóc như mẹ mày chết rồi vậy.”
Bước chân Dương Gia Lập đột nhiên dừng lại.
Cậu chậm rãi xoay đầu lại, vốn là khuôn mặt cố gắng kìm chế, giờ phút này như bị đâm đến chổ đau lòng, biểu tình lập tức trở nên lạnh lẽo. Cậu nhìn Vương Dương, kiềm chế bật ra một câu: “Ngậm cái miệng chó của mày lại.”
Vương Dương sửng sốt.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Cậu ta đã quen được người khác khen ngợi, đây là lần đầu tiên có người không tên tuổi, không thực lực lại không quyền không thế dám mắng cậu ta như vậy.
Sắc mặt Vương Dương lập tức trở nên khó coi: “Làm sao, mới nói có hai câu mà đã chịu không nổi, trái tim thuỷ tinh vừa thôi.”
Ánh mắt Dương Gia Lập đột nhiên nổi lên tia hung ác, giống như con sói đang đợi được hành động.
Vương Dương bị ánh mắt của cậu doạ sợ, trái tim trong lòng không khỏi lệch nhịp một chút.
Ngượng ngùng lùi sang bên cạnh một bước, Vương Dương nhỏ giọng mắng một tiếng: “Thứ đồ vật có mẹ sinh không có mẹ dạy.”
Dương Gia Lập chầm chậm ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Mày có giỏi thì nói lại lần nữa.”
Tranh cãi bên này khiến người xung quanh chú ý đến, mỗi người bên trong hậu trường đều dựng lỗ tai lên nghe náo nhiệt.
Dưới ánh mắt mọi người, Vương Dương như thế nào cũng không thể để mình chịu mất mặt.
Vương Dương cười lạnh một tiếng, “Lặp lại lần nữa thì có sao,” cậu ta cong khoé môi lên, biểu tình kiêu ngạo, vô cùng khắc nghiệt, nói: “Tao nói mày là cái thứ đồ vật, có mẹ sinh, nhưng không có mẹ dạy.”
Dương Gia Lập đột nhiên siết chặt nắm tay, từng bước từng bước đi về phía Vương Dương.
Vương Dương lặng lẽ lui về sau, ngoài miệng vẫn không buông tha người khác: “Đến đây làm gì, làm sao, còn muốn ra tay đánh tao sao, mày dám không, mày dám ra tay không!”
Vương Dương vừa dứt lời, giây tiếp theo Lý Nhị và Lý Đại đều khiếp sợ nhìn cậu. Một Dương Gia Lập vẫn luôn lặng người trầm mặc suốt nhiều ngày qua, giờ phút này lại đột nhiên trở nên mất không chế, hung hăng vươn tay tóm lấy cổ áo Vương Dương, biểu tình trên mặt cực kì đáng sợ.