Đến lúc Diệp Đình bước ra khỏi phòng ngủ, bàn tay của hắn đã đầm đìa máu tươi.
Các khớp xương rõ ràng hiện lên mu bàn tay, còn có không ít những vết cắt dữ tợn ngang dọc không đều đang ồ ạt chảy máu, tí tách tí tách, từng giọt rơi xuống mặt đất. Một bên mặt hắn đỏ ửng lên, giống như đã phải chịu một cái tát cực kỳ mạnh.
Tài xế lái xe đến đón Diệp Đình hoảng sợ, vội hỏi: “Diệp tổng, ngài, cái này….”
Diệp Đình yên lặng nhìn cậu ta một cái, ngồi vào ghế sau, lạnh nhạt nói: “Lái xe.”
Tài xế “vâng” một tiếng sau đó yên lặng không nói nữa, chỉ là lúc lái xe cậu ta không nhịn được mà lén nhìn lên kính chiếu hậu quan sát gương mặt của Diệp Đình.
Xe đến bệnh viện.
Diệp Đình nhờ y tá xử lý miệng vết thương.
Vừa mới băng bó xong, thư ký đã vội vàng thông báo cho hắn rằng Dương Gia Lập đã tỉnh lại.
Bả vai Diệp Đình đột nhiên run lên, vội vàng đứng dậy, không nói một lời, lập tức sải bước đi đến phòng bệnh của Dương Gia Lập.
Bên trong phòng bệnh là một vẻ yên tĩnh, ánh đèn dịu nhẹ. Dương Gia Lập đang ngồi trên giường bệnh, thân thể thon gầy được bọc lại trong chiếc áo khoác, môi mỏng mím chặt, hai mắt ngơ ngác nhìn ra bông tuyết đang rơi rào rạt bên ngoài cửa sổ.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Diệp Đình đứng ở cửa nhìn cậu thật lâu, một chút cũng không động đậy.
Một loại cô độc không phù hợp với thế giới này.
Trong một khắc này, Diệp Đình bỗng nhiên cảm nhận rõ được, Dương Gia Lập thật sự giống như lời người bác sĩ kia nói, co đầu rụt cổ đem chính mình nhốt trong một căn phòng tối tăm, không cho ai bước vào.
Mà hắn, chân chính bị ngăn cách ở bên ngoài, không có cách nào chạm vào nội tâm của Dương Gia Lập.
Diệp Đình siết chặt tay lại, đến tận khi băng gạc trên tay một lần nữa bị thấm máu tươi hắn mới buông ra, yên lặng đi bên bên mép giường Dương Gia Lập, đổ thuốc cần uống vào lòng bàn tay, bưng ly nước, nửa quỳ lên giường, tiến đến bên cạnh Dương Gia Lập.
Hắn duỗi bàn tay đến trước mặt Dương Gia Lập đang ngồi phát ngốc, ôn nhu nói: “Nào, uống thuốc.”
Dương Gia Lập không phản ứng lại, hai mắt trống rỗng.
Lồng ngực Diệp Đình thắt lại một chút, hắn lại tiến đến gần cậu hơn, chỉ cần cúi đầu là có thể hôn được cậu.
Diệp Đình kiên nhẫn tiếp tục dỗ dành cậu: ” Ngoan, hé miệng ra uống thuốc.”
Dương Gia Lập yên lặng xoay đầu, không thèm để ý đến hắn.
Diệp Đình ngừng lại vài giây, sau đó chậm rãi duỗi tay, dùng chút lực xoay đầu Dương Gia Lập lại, nhét thuốc vào khoé miệng cậu: “Không uống thuốc thì bệnh của em không tốt lên được, em nghe lời, uống đi.”
Dương Gia Lập bị Diệp Đình kéo nên không thoải mái, cau mày khó chịu kêu lên một tiếng.
Cậu mở tay Diệp Đình ra, tự mình yên lặng chui vào một góc ngồi.
Diệp Đình nhìn dáng vẻ lẻ loi không nói một lời của Dương Gia Lập mà vạn phần khổ não.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Hắn hít sâu một hơi, kìm lại tất cả cảm xúc trong lòng, nghĩ mọi cách dỗ dành cậu: “Dương Dương, không được tức giận với tôi. Chỉ cần em ngoan ngoãn uống thuốc, em muốn thứ gì, muốn ăn cái gì, tôi đều sẽ cho em, được không?”
Dương Gia Lập không hề phản ứng. Diệp Đình khẽ nghiến răng, trong lòng động một chút, nói: “Hay là tôi đi rút giận cho em. Chỉ cần em chịu uống thuốc, tôi sẽ khiến cho Vương Dương…..”
Dương Gia Lập vốn đang ngồi chết lặng, nhưng khi vừa nghe đến hai chữ Vương Dương, cả người liền như một chú thỏ bị hoảng sợ, run rẩy dữ dội, sắc mặt trắng nhợt, kéo chăn quấn chặt cơ thể mình, giọng nói ngập tràn sợ hãi: “Tôi không có, tôi không có, tôi không dám nữa, không dám nữa đâu….”
Diệp Đình nhìn một màn như vậy, trong ngực như bị đánh một đòn nghiêm trọng, đau đớn dữ dội kịch liệt lan rộng ra.
Hắn dùng sức nhắm chặt hai mắt lại, nhịn xuống sống mũi chua xót.
Hắn hạ giọng xuống, nói chuyện cực kì nhẹ: “Em muốn bất cứ thứ gì cũng được. Nếu như em muốn, tôi có thể bắt nó đến đây quỳ xuống dập đầu xin lỗi em,” Diệp Đình tưởng tượng ngày đó Vương Dương làm bộ làm tịch, bức Dương Gia Lập đang sống sờ sờ thành bộ dáng này, thoán một cái, đôi mắt hắn ngập tràn hận ý, “……Hay là, tôi cho người cào nát mặt nó, đánh gãy chân nó, khiến nó cả đời này cũng không thể đứng trên sân khấu, khiến nó thân bại danh liệt.”
Dương Gia Lập nâng mí mắt lên, yên lặng nhìn Diệp Đình.
Diệp Đình run run, nhẹ giọng cầu xin cậu: “Bé cưng, uống thuốc đi.”
Dường như Dương Gia Lập bị hốc mắt đỏ hoe của Diệp Đình làm cho cảm động một chút, cậu chậm rãi ló đầu ra, tiến đến bên cạnh lòng bàn tay của Diệp Đình, giống như trẻ nhỏ uống nước, cầm viên thuốc từ trong lòng bàn tay của Diệp Đình bỏ vào miệng.
Đợi đến khi Dương Gia Lập nuốt thuốc xuống, Diệp Đình mới khẽ thở ra.
Dương Gia Lập bài xích việc nằm viện, Diệp Đình hỏi ý kiến bác sĩ, quyết định đem Dương Gia Lập về nhà dưỡng bệnh.
Ngay khi xe chở Dương Gia Lập và Diệp Đình đến trước cửa biệt thự, Dương Gia Lập sống chết cũng không chịu đi vào.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Diệp Đình kiên nhẫn dỗ dành cậu: “Đến nhà rồi, bên ngoài tuyết lạnh lắm, chúng ta vào trong thôi.”
Dương Gia Lập lùi người cách xa vài bước.
Bàn tay Diệp Đình khựng lại, nghe thấy Dương Gia Lập ở bên đó khẽ giọng nỉ non: “Nơi này không phải là nhà.”
“Đây là nhà của em,” Diệp Đình mạnh mẽ ôm Dương Gia Lập lại, “Nghe lời, vè nhà với tôi.”
Bên trong ánh mắt Dương Gia Lập là kháng cự cùng giãy giụa: “Bên trong có người bức ép tôi, sẽ có người cưỡng bức, không muốn.”
Hô hấp Diệp Đình cứng lại.
Hắn trăm lần triệu lần không ngờ, lần hắn dùng còng tay trói Dương Gia Lập lại, buộc cậu khuất phục, khiến cậu chủ động mở chân ra hầu hạ mình sẽ để lại bóng ma lớn như vậy trong lòng Dương Gia Lập.
Bóng ma một khi đã để lại, muốn loại bỏ, sợ là khó.
Diệp Đình khó nhọc mở miệng nói: “Không ở chỗ này vậy em muốn ở chỗ nào?”
Dương Gia Lập kép chặt quần áo, yên lặng xoay người rời đi.
Diệp Đình cũng không lên tiếng, lập tức đi theo phía sau cậu.
Dương Gia Lập đi lâu thật lâu, trên đường đi cũng không nhìn người khác, tự mình khép chặt lòng lại.
Diệp Đình theo cậu đi qua từng góc phố lớn ngõ nhỏ, sau đó dừng lại trước khu ổ chuột hồi đó.
Đây là chỗ Dương Gia Lập thuê căn phòng nhà của cậu.
Dương Gia Lập lên lầu, mở cửa, cũng không bật đèn, chui vào ngồi trong một góc tường đen kịt, giống như chỉ có nơi này cậu mới xem là nhà, mới có thể kiến cậu an tâm.
Diệp Đình nhìn bộ dáng co lại một góc của cậu, nửa ngày sau mới hoảng loạn đi tới.
Hắn gật đầu đi tới, nói: “Em muốn ở đây, được.”
Hắn hôn mạnh xuống trán của cậu, nhẹ giọng, nói: “Bé cưng, tôi ở với em.”