"Lập Huy, vừa nghe thấy gì đó à?"
Giọng nói của Cao Mỹ Lệ rất nhẹ nhàng, nhưng lại có một loại cảm giác u ám quỷ dị, như thể bắt đầu từ nỗi sợ hãi cắm sâu trong lòng Nguyễn Lập Huy, sắc mặt cậu bé tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, gần như sắp ngất đi.
Nhưng cuối cùng, cậu bé vẫn lắc đầu.
"Đứa trẻ ngoan." Cao Mỹ Lệ giơ tay lên sờ đầu cậu.
"Rất tốt, vừa rồi con không nghe thấy gì cả, nếu để cho dì biết được con ăn nói bậy bạ ở trước mặt ba con, con có biết dì sẽ rất tức giận không, một khi dì tức giận lên thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng lắm đó."
Khi tay cô lướt qua đầu Nguyễn Lập Huy, Nguyễn Lập Huy kinh hãi run lên, nước mắt suýt phải rơi xuống, trong phút chốc kia, hệt như nhớ tới một ít chuyện xưa, cậu trợn tròn mắt, nhiều lần há miệng thở dốc nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cao Mỹ Lệ nhìn thấy trong mắt của cậu chứa đựng sự sợ hãi thì rất hài lòng, trong mắt cô ta hiện lên sự khinh thường với đứa nhỏ yếu ớt này, cười lạnh một tiếng.
"Yên tâm đi Lập Huy, đợi tới lúc dì trở thành mẹ của con, dì nhất định sẽ đối tốt với con, đừng sợ mà."
- ---
Buổi chiều cùng ngày, sau khi Nguyễn Anh Minh hoàn thành xong công việc thì đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho Nguyễn Lập Huy, đưa cậu bé về nhà. Cao Mỹ Lệ vẫn luôn ở bệnh viện nên cũng được lên xe về nhà.
"Bác sĩ nói dạ dày của Lập Huy không được tốt lắm, về sau không nên ăn mấy món bậy bạ ven đường gì đó."
Giọng nói của Cao Mỹ Lệ vẫn vang vọng trong xe.
Nguyễn Lập Huy nép vào vòng tay của Nguyễn Anh Minh, âm thầm nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình nhưng không dám phát ra tiếng động.
Nguyễn Anh Minh gật đầu một cái nhưng rất lễ độ đáp lại.
"Tôi biết rồi, hôm nay đã làm phiền cô."
"Không sao cả, em nhìn Lập Huy lớn lên, thằng bé có chỗ nào khó chịu thì đương nhiên trong lòng em cũng khó chịu theo rồi."
Nguyễn Anh Minh lơ đãng nghe, ánh mắt không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sáng nay, sau khi nói chuyện nghiêm túc với Thịnh Tâm Lan xong, cô cũng không đến bệnh viện nữa, có lẽ là do anh nói chuyện có hơi nặng lời?
Hai ngày nữa là thứ bảy.
Nguyễn Anh Minh ở nhà dưỡng bệnh với Nguyễn Lập Huy, các triệu chứng nôn mửa và tiêu chảy đã được chữa khỏi khi còn ở bệnh viện, nhưng sau khi trở về còn hơi phát sốt, Nguyễn Anh Minh không cho cậu ra khỏi nhà, để cậu an tâm điều dưỡng cho tốt.
Đứa nhỏ luôn hiếu động, bị bệnh còn quấy phá anh, thằng bé luôn nhất quyết đòi đi gặp mẹ con Thịnh Tâm Lan, một lần hai lần còn coi như lời gió thoảng qua tai, nghe nhiều rồi khiến Nguyễn Anh Minh mất ngủ cả buổi tối, hết mấy ngày liền vẫn không ngủ được.
Buổi sáng, đang dỗ Nguyễn Lập Huy ăn sáng, ngoài của vang lên tiếng chuông cửa, tiếng "Đing đông đinh" vang vọng trong phòng.
Người hầu vội đi mở cửa, không bao lâu, ở cửa truyền đến tiếng kinh hô của người hầu.
"Ái Linh sao?"
"Chào dì ạ."
Thịnh Ái Linh ngoan ngoãn chào hỏi, sau đó đi theo người hầu vào nhà.
"Cậu chủ ơi, cậu chủ, Ái Linh đến này."
"Chúc chú Anh Minh buổi sáng tốt lành." Thịnh Ái Linh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Lập Huy đang ở phía sau Nguyễn Anh Minh: "Anh Lập Huy, buổi sáng tốt lành nha."
Nguyễn Anh Minh gật đầu một cái, sắc mặt có hơi ấm áp.
Người hầu vội vàng đổi giày cho Thịnh Ái Linh, cô bé xua tay nói không cần, sau đó cầm theo một hộp giữ nhiệt rất to đặt lên bậc thềm, đặt mông ngồi xuống rồi hít sâu một hơi.
"Bên ngoài nóng quá hà, mệt chết bé ngoan rồi."
Nguyễn Lập Huy lập tức nhảy khỏi ghế, vọt tới trước mặt của Thịnh Ái Linh liên tục ra hiệu.
Thịnh Ái Linh chớp mắt nhìn, suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được, cô bé giải thích.
"Mẹ đang ở nhà, nhưng mẹ có làm rất nhiều điểm tâm vào sáng hôm nay, bảo em mang lại cho anh nên em mới mang lại nè."
Nói xong, Thịnh Ái Linh ngồi xuống đất rồi mở hộp giữ nhiệt ra, bên trong có bốn tầng, mỗi tầng đều chứa một loại bánh ngọt khác nhau, màu sắc đẹp và hương vị ngửi thấy rất ngon.
"Xong rồi, đồ đã được đưa tới, vậy con về đây."
Nói xong, cô bé đứng dậy vỗ mông chuẩn bị rời đi.
Nguyền Lập Huy vội vàng giữ chặt tay cô bé, lại quay đầu nhìn Nguyễn Anh Minh, gấp đến độ quay đầu lại.
Nguyễn Anh Minh đi tới, anh bề nghễ nhìn xuống Thịnh Ái Linh hỏi:
"Chỉ có mình con tới?"
Thịnh Ái Linh có hơi chột dạ nhưng vẫn nghểnh cổ ngật đầu: "Dạ."
"Chú đưa con về, con về một mình không an toàn lắm."
"Không cần đâu ạ, con có thể tự về một mình ạ."
Thịnh Ái Linh sâu sắc nhìn Nguyễn Anh Minh một cái, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Nhưng trước khi đi, con muốn giải thích một chuyện với chú Anh Minh."
"Con nói đi."
"Ngày đó ở chợ đêm con ăn rất nhiều thứ còn anh Lập Huy chỉ ăn có một ít, con cảm thấy chuyện này vốn không có gì to tát cả, chú không thể vì chuyện này mà ghét mẹ con được, nếu chú vì chuyện này mà ghét mẹ con thì chú không phải là chú Anh Minh mà con thích nhất."
Nguyễn Anh Minh hơi sửng sốt, tuy rằng con bé rất đanh đá nhưng mấy lời này vào tai anh thì không hiểu sau lại cảm thấy rất trống trãi, hệt như giây tiếp theo phải mất đi một thứ gì đó.
Thịnh Ái Linh đi rồi, Nguyễn Lập Huy hung hăng trừng mắt nhìn Nguyễn Anh Minh, tức giận mang theo hộp điểm tâm rồi bỏ đi, một miếng bánh cũng không để lại cho anh.
Bên ngoài biệt thự, sau khi Thịnh Ái Linh ra vẻ âm thầm tiêu sái bước đi một đoạn đường dài, nhìn xung quanh không có ai thì vội vả chui vào xe.
Vừa lên xe thì lập tức đập tay high five với cậu thanh niên trên xe.
Tiếng đập lanh lảnh vang vọng trong xe, kèm theo giọng nói trẻ con:
“Chú Thiên Ân, đã hoàn thành nhiệm vụ."
Thiếu niên trong xe nhướng mày: "Bé Ái Linh giỏi quá."
"Làm như vậy mẹ con sẽ vui vẻ lên đúng hông?"
"Chỉ cần cái chú Anh Minh mà con thích không có đầu gỗ như vậy, luôn là một người đàn ông có tấm lòng khoan dung tha thứ, đi xin lỗi mẹ của con thì mẹ của con sẽ không có buồn như vậy nữa?"
"Vậy chú Anh Minh không chịu xin lỗi thì sao?"
"Ngay cả cúi đầu xin lỗi còn không làm được, vậy con có muốn người như vậy là cha con không?"
Đối mặt với câu hỏi này, Thịnh Ái Linh hầu như không chút do dự lắc đầu: "Không muốn đâu."
Nói như vậy, sau này mẹ sẽ bị bắt nạt cho đến chết luôn sao!
"Không phải vậy đâu." Thiên Ân vỗ vai cô bé, nếu không phải mấy ngày nay chị Tâm Lan không có miếng tinh thần nào thì chú cũng lười cho Nguyễn Anh Minh bước xuống bậc thang này, trên đời này đâu phải thiếu gì đàn ông."
"Mẹ không phải vì đàn ông, mẹ là vì anh Lập Huy."
Nghe thấy lời đính chính này, Thiên Ân sửng sốt một chút: "Con có biết tại sao mẹ con lại quan tâm cái thằng nhóc kia như vậy không? Cũng không phải là con mình sinh ra, cho dù có coi trọng Nguyễn Anh Minh đi nữa thì cũng không nịnh bợ cái thằng nhóc con kia như vậy."
"Chính là bởi vì anh trai con bằng tuổi với anh Lập Huy, không phải nịnh bợ lấy lòng gì đâu."
Thịnh Ái Linh lỡ miệng nói ra, lập tức che miệng lại, mở to mắt nhìn về phía Thiên Ân, buồn bực nói: "Con chưa nói cái gì hết á."
Thiên Ân nhìn chằm chằm Thịnh Ái Linh một lúc: "Chú nghe thấy chứ, con còn một người anh nữa à?"
"Không có đâu."
"Được lắm, vậy chú tự mình đi hỏi chị Tâm Lan, hơn nữa chú còn nói với mẹ con là do con nói cho chú biết hết."
"Không được!" Thịnh Ái Linh mím môi, bật người kéo tay áo của Thiên Ân, y như sợ giây tiếp theo anh sẽ đi hỏi mẹ nó vậy, vẻ mặt rất căng thẳng: "Mỗi lần mẹ nhắc đến anh trai đều khóc sưng cả mắt, chú không thể hỏi được."
"Con thật sự còn có một người anh?"
Đối mặt với con cáo già giảo hoạt, thỏ trắng nhỏ Thịnh Ái Linh chỉ có thể bỏ vũ khí đầu hàng, ánh mắt ngây thơ xen lẫn buồn bã: "Chuyện này rất phức tạp."