Lãi Được Bé Yêu

Chương 19

Ông cụ nói sơ bộ vài câu liền nói ra yêu cầu của mình một lần.

“Cho nên là ông muốn tìm một người phụ nữ có vóc dáng, tính cách và năng lực được xem như không tệ, tốt nhất chính là biết chăm sóc cho người khác có đúng không ạ?”

Thịnh Ái Linh đếm đầu ngón tay, trưởng thành chững chạc giống như là ông cụ non, đúc kết ra được những từ mấu chốt trong những câu mà bé vừa mới nghe được.

“Căn cứ vào những điều mà ông đã nói, cháu cảm thấy là mẹ của cháu rất phù hợp với điều kiện đó. Ông cứ nhìn đi, cháu cần tìm cho mẹ của cháu một người chồng, ông lại cần tìm cho con trai của ông một người vợ, mục đích của hai người chúng ta là giống nhau, hơn nữa cháu cũng rất ngoan ngoãn, chắc chắn sẽ không vướng bận gì đâu ạ. Nhìn cháu như thế này, chắc là ông cũng biết mẹ của cháu là một người rất biết chăm sóc người khác.”

Lúc nói đến chỗ chăm sóc người khác, Thịnh Ái Linh có hơi chột dạ.

Cô bé có thể lớn lên khỏe mạnh như vậy, đó cũng là một kỳ tích rồi, năng lực làm việc của mẹ nhà mình là hạng nhất, nhưng mà năng lực tự gánh vác cuộc sống thì thần kinh lại hơi thô.

Thấy cô bé nhỏ này nói năng có logic, trật tự rõ ràng, ông cụ càng nhìn càng thích.

Là người mẹ như thế nào mới có thể bồi dưỡng được một cô con gái tự nhiên hào phóng như vậy?

“Cháu có mang theo ảnh chụp của mẹ cháu không?”

“Dạ có, dạ có ạ!” Thịnh Ái Linh lập tức mở ba lô ra đưa ảnh chụp đã chuẩn bị sẵn qua: “mẹ của cháu rất xinh đẹp.”

Ông cụ nhìn cô gái ở trên tấm ảnh, một lát sau gật gật đầu, đưa qua quản gia ở bên cạnh.

“Ông cũng xem thử đi.”

Quản gia quan sát một hồi thì nói: “Tỷ lệ tiêu chuẩn hoàn mỹ, gương mặt thanh tú, còn lộ ra một cỗ kiên cường. Ông chủ, tướng mạo của cô gái này không tệ đâu.”

“Vậy cứ quyết định như thế đi.” Ông cụ cười tủm tỉm nhìn cô bé đáng yêu: “Hôm nào đó có cơ hội để cho ông gặp mẹ của cháu một chút nha.”

“Thật á!” Thịnh Ái Linh không ngờ là đạt được nhận thức chung một cách dễ dàng như vậy, hai mắt lập tức sáng lên, kích động nói: “Ông ơi, nếu như mẹ của cháu với lại con trai của ông ở bên nhau, sau này cháu chắc chắn sẽ hiếu thảo với ông ạ.”

“Đúng là một đứa bé ngoan.”

Sau khi hai người đã đạt chung nhận thức thì lại trò chuyện thói quen sinh hoạt trong cuộc sống của hai người bọn họ, Nguyễn Anh Minh là một người nhạt nhẽo, còn Thịnh Tâm Lan thì lại có rất nhiều chuyện thú vị, nghe nói từ trong miệng của Thịnh Ái Linh, ông cụ không hiểu sao lại có chút mong đợi đối với cô gái này.

Sau khi cuộc gặp mặt kết thúc, ông cụ tự mình đưa Thịnh Ái Linh đến chung cư, nhìn cô bé nhún nhảy trở về rồi thì mới kêu tài xế lái xe đi.

Quản gia hơi không hiểu: “Ông chủ, dựa vào điều kiện của cậu chủ, tìm một người mẹ đơn thân có con cái có phải là hơi chịu thiệt rồi không?”

“Thế thì ông đi tìm mấy cô gái trong sạch môn đăng hộ đối thử xem, bây giờ con gái nhà người ta đều được nuông chiều, ông trông cậy là bọn họ có thể chăm sóc được cho Lập Huy à? Mẹ đơn thân thì như thế nào chứ, trái lại tôi còn cảm thấy là đã có thu hoạch ngoài ý muốn nữa kìa.”

Ông cụ lườm quản gia một chút, dường như là vô cùng ghét bỏ thành kiến của quản gia.

Quản gia bị chỉ trích một trận như vậy, lập tức hiểu ra ngay: “Là thế à.”

Ông cụ chủ yếu là tìm mẹ kế cho cậu chủ nhỏ, còn chuyện cậu chủ tìm vợ chỉ là chuyện thứ yếu thôi.

“Cô bé Ái Linh này được dạy dỗ cũng không tệ lắm, ông nói xem nếu như Anh Minh gặp được một cô gái như vậy từ sớm, có phải là Lập Huy nhà chúng ta đã được chăm sóc tốt hơn rồi không? Có lẽ là ba năm trước cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

Ở trong xe vang lên tiếng thở dài của ông cụ, dường như là vô cùng hối hận.

Quản gia khuyên.

“Ông chủ à, đây cũng không phải là sai lầm của ông chủ, đã trôi qua ba năm rồi, chuyện nào qua rồi thì cứ để cho nó qua luôn đi, đừng tự trách mình, cậu chủ cũng không có ý trách ông đâu.”

Ánh mắt của ông cụ phức tạp, giọng nói hơi khàn khàn.

“Nếu như mà nó không trách tôi thì trong ba năm này cũng sẽ không thà rằng dẫn theo Lập Huy đi công tác, cũng không yên lòng để nó ở lại bên cạnh của tôi.”
Bình Luận (0)
Comment