Lãi Được Bé Yêu

Chương 231

Sau khi Cao Khải tức giận rời đi, Thịnh Tâm Lan quay về công ty để tăng ca, sáng sớm hôm sau, khi cô đang ngáp dài ngáp ngắn được vài cái thì đã bị Cố Duy gọi đi ăn sáng.

Lúc 7h30 chỗ bán đồ ăn sáng vẫn còn trong giờ cao điểm mua hàng, cho dù có người tới mua cũng không có ai giống như hai người Cố Duy và Thịnh Tâm Lan cả, nhàn nhã ăn sáng như vậy.

Thấy dáng vẻ phờ phạc của cô, Cố Duy đặt quả trứng đã bóc vỏ vào chiếc dĩa nhỏ trước mặt cô.

"Sao lại bị mệt thành như vậy chứ? Đêm qua không có ngủ ngon hay sao?"

"Không có ngủ." Thịnh Tâm Lan khoát tay rồi ngáp thêm một cái: "Lúc năm giờ sáng có ngủ được một xíu, nhưng điều kiện ở văn phòng rất đơn sơ, cái sô pha kia rất không thoải mái, trước khi anh gọi điện cho tôi thì tôi đã thức rồi."

"Muốn kinh doanh thì cũng phải từ từ, đừng có mấy ngày đầu đã bị cạn kiệt hết sức lực."

Cố Duy từng là một người từng trải nên anh đưa ra mấy lời thấm thía.

Thịnh Tâm Lan cũng không cảm kích lắm, trực tiếp nói ra mọi chuyện:

"Bớt bớt dùm cái đi, năm năm trước khi tôi còn làm công việc dọn dẹp vệ sinh ở công ty của anh thì tôi không hiếm lạ gì chuyện anh tăng ca, nói trắng ra là tôi lúc nào cũng thấy anh tăng ca cả, đèn văn phòng làm việc của ông chủ anh luôn sáng cả một đêm, lúc ấy bọn tôi còn nghĩ anh chính là một tên người máy nữa đó."

"Người máy cũng phải nạp điện mà."

Cố Duy mỉm cười, chuyện cũ nhắc lại cũng không để ý gì mấy:

"Hơn nữa, cô cũng từng xem qua ví dụ tiêu cực của cuộc sống rồi chưa? Liều mạng với công việc như vậy cũng để cho dây chuyền vốn bị đứt dẫn tới hiệu quả chậm lại, khiến công ty suýt nữa phá sản hay sao. Nếu như cô không kịp thời cứu tôi, chỉ sợ bây giờ tôi đang ngủ trong một ga tàu điện ngầm nào đó ở nước Mỹ rồi."

"Các tàu điện ngầm ở nước Mỹ thực sự chôn vùi nhân tài mà."

Thịnh Tâm Lan uống sữa đậu nành, mặc dù tâm trạng không vui nhưng vẫn còn sức mà nói đùa “Hay là tôi đi qua bên đó xem coi có thể đào ra được ít Buffet nào không”.

"Còn nói đùa được chứng tỏ cảm xúc của cô còn chưa có lạc mất." Cố Duy đánh giá cô, ý cười dịu dàng: "Sao cô không hỏi vì sao mới sáng sớm mà tôi đã tới tìm cô rồi?"

"Vì sao?" Thịnh Tâm Lan lười biếng nói một câu, không xíu giấu giếm chuyện hỏi cho có lệ của cô.

Cố Duy cũng không để ý, hời hợt nói: "Tôi thấy cô nên dành chút ít thời gian để đi với tôi tới gặp Ngọc Hạnh, dù sao thì hai ngày nữa cô ấy sẽ theo tôi về nước Mỹ rồi, đến lúc đó cô muốn gặp em ấy cũng không dễ như bây giờ được."

"Cái gì?"

Thịnh Tâm Lan như bị khiếp sợ: "Anh đưa Ngọc Hạnh quay về nước Mỹ? Ai đồng ý chứ?"

"Không nên nói là đồng ý, dù sao bạn trai của cô ấy đến tìm tôi hỏi tôi có thể giúp gì được không."

Vẻ mặt của Thịnh Tâm Lan càng thêm hoảng hốt:

"Cho nên Cao Khải tự mình liên lạc với anh, nói với anh là anh ta quyết định đưa Ngọc Hạnh về nước Mỹ điều trị?"

"Ừm."

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Thịnh Tâm Lan cũng không biết nói gì.

Cái này không phải tự ngược sao? Ban đầu bản thân anh ta nói rất rõ là sẽ không coi trọng chuyện này, phản ứng còn rất kịch liệt, thái độ rất không tốt, hay do mắng nhiều quá nên mới chủ động tìm tới cửa à?

"Khi nào thì đi?"

Sau khi bình tâm lại thì Thịnh Tâm Lan mới nghiêm túc hỏi.

"Trước khi hết tháng này thì đi." Cố Duy giải thích: "Cho cô một ít thời gian để tạm biệt với Ngọc Hạnh."

"Cho tôi sao? Tôi sợ có người nào đó không thèm cho tôi một ít thời gian đó luôn đấy." Thịnh Tâm Lan cắn trứng gà, sắc mặt thản nhiên.

"Ai vậy? Cao Khải hả?" Cố Duy cười bỡn cợt: "Vậy thì cô cũng suy nghĩ nhiều quá rồi đó, bởi vì anh ta định đi cùng với Ngọc Hạnh."

"Hả?" Lần này Thịnh Tâm Lan thực sự chấn kinh rồi, khiếp sợ tới mức miệng mở to có thể nhét vừa một quả trứng gà: "Anh nói thật hả?"

"Đương nhiên rồi, nếu không thì anh ta tự mình tới tìm tôi để làm gì chứ? Chủ yếu là anh ta muốn hỏi tôi chuyện sắp xếp phòng bệnh ở trong bệnh viện tâm thần có thể để cho người nhà sống cùng với nhau được hay không."

"Anh ta định vào bên trong bệnh viện bảo vệ luôn à?"

Lúc ấy, Cao Khải ở trong nhà, cô cũng nhìn thấy anh ta ở trước mặt cô tức giận chửi bới thế nào, bảo bệnh viện tâm thần hay trung tâm hồi phục chức năng không phải là nơi người sống, người bình thường ở đây riết cũng bị điên theo.

Vì Lưu Ngọc Hạnh, anh ta dám vượt qua tất cả.

Cuối tháng này Cố Duy trở về nước Mỹ, cho nên thời gian Lưu Ngọc Hạnh đến bệnh viện cũng được ấn định vào cuối tháng.

Tuy rằng không mong Cao Khải có thể tích cực giảng hòa, nhưng sau một lúc, Thịnh Tâm Lan vẫn đem rất nhiều việc lớn nhỏ giao cho anh, khi có thời gian, thì luôn giúp họ nấu ăn.

Có Lưu Ngọc Hạnh giảng hòa, Thịnh Tâm Lan và Cao Khải cũng không hề lúng túng gì cả.

Trong lúc ăn cơm, Cao Khải nghe điện thoại, từ trước tới nay đều là một người cà phất cà lơ, nhưng khi nghe điện thoại trở về thì mang vẻ mặt nghiêm túc.

"Làm sao vậy?" Lưu Ngọc Hạnh lo lắng hỏi một câu.

"Không có chuyện gì to tát cả." Cao Khải nhìn Thịnh Tâm Lan một cái: "Chỉ là có chuyện xảy ra trong ban giám đốc Đường Thịnh ở phía bên kia, bảo tôi quay về bỏ phiếu."

"Bỏ phiếu?"

Lưu Ngọc Hạnh và Thịnh Tâm Lan đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Tập đoàn Thịnh Đường là một doanh nghiệp gia tộc, sự tồn tại của Nguyễn Anh Minh gần như luôn rất quan trọng, chưa bao giờ có chuyện gì cần tới người khác bỏ phiếu quyết định.

Cho nên vào thời điểm này, chuyện có thể khiến tất cả mọi người trong ban giám đốc cùng nhau bỏ phiếu, thực ra đều chỉ điếm trên đầu ngón tay.

"Bọn họ muốn loại Anh Minh ra khỏi vị trí tổng giám đốc."

Sắc mặt của Cao Khải cực kỳ khó coi, anh nhìn Thịnh Tâm Lan muốn nói nhưng lại thôi, rồi vội vàng rời đi.

Đúng vậy, một doanh nghiệp gia tộc, yếu tố quan trọng nhất quyết định ai là người quản lý công ty là cuộc họp cổ đông, cuộc họp xếp hạng năm người đứng đầu trong công ty theo tỷ lệ cổ phần tương ứng, sau đó để hội đồng quản trị bỏ phiếu quyết định.

Cũng giống với việc bãi bỏ chức vị vậy.

Về phía ban giám đốc tập đoàn Thịnh Đường.

Người thong dong đến trễ chỉ có mình Cao Khải, kết quả bỏ phiếu vẫn thua anh ta một phiếu, trước mắt đang ở thế hòa, một nửa ủng hộ tán thành còn một nửa thì phản đối tới cùng.

Cao Khải không tí do dự mà chọn phản đối.

Khi có kết quả, có người vui mừng, có người lo lắng, sau khi có kết quả, Nguyễn Minh Anh một câu cũng không nói, tuyên bố giải tán hội nghị, trực tiếp rời khỏi công ty, thậm chí còn không có nói thêm lời nào với Cao Khải.

Cao Khải nhanh nhẹn bắt lấy Chu Phương đang theo sau:

"Sao lại thế này, sao tự nhiên lại nhắc tới chuyện bãi miễn vậy?"

Chu Phương thở dài, "Không phải trước đây mất đi dự án Quảng Châu sao, ông cụ Nguyễn không vui, lại thêm ban giám đốc thêm mắm dặm muối, nói cái gì mà người quản lý chức nghiệp muốn thay đổi một tí về hình thức kinh doanh của doanh nghiệp gia tộc, cho nên mới đưa ra phương án thu hồi vị trí tổng giám đốc."

"Vậy bây giờ Anh Minh đang đi đâu vậy?"

"Tôi thấy hình như là về nhà tổ."

Chu Phương cầm tài liệu trong tay, "Giám đốc Cao, tôi còn phải lái xe đưa sếp Nguyễn đi nữa nên không thể nói chuyện với anh được.

Nói xong lời này, anh ta vội vàng đi theo.

Chỉ trong nháy mắt, xe đã dừng lại trước cửa nhà tổ của nhà họ Nguyễn.

Nguyễn Anh Minh mang trên người hàn ý, bước vào thư phòng làm việc của ông cụ Nguyễn, nhiệt độ trong phòng cũng theo đó giảm xuống mấy độ.

"Ông nội, ông đã đồng ý kế hoạch của quản lý chức nghiệp?"

“Ừ, có chuyện gì vậy?” Ông cụ đang luyện thư pháp, vẻ mặt bình tĩnh.

"Cũng không có vấn đề gì." Sắc mặt Nguyễn Anh Minh khó coi: "Nhưng ông để cho Nguyễn Kỳ Phong làm quản lý chức nghiệp là có ý gì? Chẳng lẽ ông đã quên chuyện của ba năm trước rồi sao?"

Nhắc tới chuyện của ba năm trước đây, sắc mặt của ông cụ đột nhiên tái nhợt.

Vừa lúc ở bên ngoài truyền tới âm thanh rượt đuổi đùa giỡn: "Lập Huy, cậu đợi mình với, đừng chạy nhanh như vậy chứ."

Lập Huy cũng không có đáp lại.
Bình Luận (0)
Comment