Thiên kim đại tiểu thư, một tí về tài chính cũng không hiểu, ngoài việc hay nổi cáu, nhìn rất ngứa mắt thì cô ta chỉ được cái xinh đẹp, nhưng cái loại người này mới là khó đối phó nhất, bởi vì hoàn toàn không nói lý.
Thịnh Tâm Lan lãnh đạm nhìn cô ta: “Được thôi, nếu như bây giờ tôi là chủ tịch, cho dù là tạm thời, chỉ cần tôi ở cái vị trí này một ngày, thì phải nghe tôi, ba người quản lý ở phòng tài vụ lớn tuổi rồi, hơn nữa quan hệ dây mơ rễ má quá nhiều, tôi không thấy mấy người như thế này ở lại phòng tài vụ thì có điểm gì tốt, vì vậy phải đổi đi.”
“Tôi không đồng ý.” Vu Manh câng mặt lên, nhìn rất kiêu ngạo.
“Cả bác và bố tôi cũng không đồng ý, các chú cũng thế.”
“Lần này tôi không thương lượng với mấy người, là đang thông báo thôi.”
Thịnh Tâm Lan gấp tài liệu lại: “Không đồng ý, thế ngồi vào được vị trí của tôi rồi nói tiếp.”
Nói xong, cô đứng dậy, không thèm quay đầu lại đi khỏi phòng họp.
Trợ lý Na Na ở phía sau cô vội vàng nói với bọn họ :”Giải tán.”
Cả phòng họp từ lúc bắt đầu đến hiện tại vẫn chưa quá 5 phút, nhưng đã bị Vu đại tiểu thư làm loạn đến nỗi giải tán, các bậc trưởng bối khác đều không dám ho he, chả trách nhân lực của tập đoàn Thịnh thị kém cỏi như vậy, chỉ là một mắt xích tài chính nhỏ đứt thôi cũng làm ầm lên đến sắp phá sản.
Lúc đi ra khỏi phòng họp, Thịnh Tâm Lan nhìn rất có tinh thần.
“Thịnh Tâm Lan, cô đứng lại.”
Phía sau vang lên tiếng hét dồn dập, một tiếng đã nghe ra sự giận giữ trong tiếng nói của Vu đại tiểu thư.
“Có gì chỉ dạy tôi?” Đôi giày cao gót dưới chân Thịnh Tâm Lan xoay một vòng, quay lại đối diện với Vu đại tiểu thư giận đến đỏ mặt tía tai, cô rất hờ hững.
“Cô vốn dĩ không phải đang giúp tập đoàn Thịnh thị, cô chỉ mong sao tập đoàn Thịnh thị sụp đổ mới vui đúng không?”
“Mấy lời của cô buồn cười thật, bây giờ tôi là đại cổ công, tôi hi vọng tập đoàn sụp đổ thì tiền của tôi không có đường về à?”
“Ai biết cô có tật gì?”
Sắc mặt của Vu Manh u ám: “Cô đừng tưởng ai cũng nghe cô, cô là cổ đông, tôi cũng là cổ đông, tôi, ba tôi, bác tôi, cổ phần của ba người cộng lại cũng không ít hơn cô là mấy, vì sao công ty chỉ phải nghe một mình cô, cô nghĩ mình là ai? Cô đừng quên, cô đã không có sự ủng hộ của tập đoàn Thịnh Đường nữa, cái tên Nguyễn Anh Minh đó bây giờ cũng chỉ là một tên phế vật bị đuổi ra khỏi nhà.”
Mối quan hệ của Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh cũng không phải là bí mật, người trong giới đều biết, còn chuyện Nguyễn Anh Minh vì cô mà làm ầm ĩ với người trong nhà cũng là chuyện giấy không gói được lửa, rất nhanh đã trở thành chủ đề tán gẫu lúc rảnh rỗi của mấy người trong giới.
Cậu chủ ngày trước, đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Đường, Nguyễn Anh Minh vẫn luôn là người cao ngạo, bây giờ lại dựa dẫm vào phụ nữ, những người lúc đó bị anh chọc giận, bây giờ quay lại giẫm đạp không ít.
Thịnh Tâm Lan đang định nói gì đó thì trên vai có một lực mạnh kìm cô lại, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng quen thuộc.
“Trước khi nói người ta là phế vật, nghĩ xem số cổ phần ít ỏi đến đáng thương trong tay cô là từ đâu mà có.”
Một tay Nguyễn Anh Minh kéo Thịnh Tâm Lan, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Vu Manh chằm chằm, cho dù là vào lúc này, anh vẫn có một sự cao ngạo không ai bì được.
“Nguyễn Anh Minh?” Vu Manh hoảng hốt một lúc, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Đây là chuyện của tập đoàn Thịnh thị chúng tôi, có liên quan gì đến người ngoài như anh không?”
Ánh mắt coi thường lạnh lùng của anh quét qua người Vu Manh, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Đúng là không liên quan gì đến người ngoài, nhưng mà có liên quan đến quản lý tài vụ mới nhậm chức.”