Trước khi gặp lại nhau, qua lời nhắc nhở của Trâu Thành Nghị, Lục Kỳ Miên đã biết Thẩm Diêm Tu không còn như trước nữa.
Nhưng thực ra là Thẩm Diêm Tu đã thu lại sự sắc bén trước mặt cậu, rất ít khi đề cập đến công việc và gia đình.
Những món quà mà Thẩm Diêm Tu đã tặng cậu, những bộ quần áo mà anh đã mua cho cậu, Lục Kỳ Miên biết không rẻ, nhưng cụ thể bao nhiêu tiền, cậu cũng không rõ.
Trước mặt cậu, Thẩm Diêm Tu tính khí không tốt, nói những lời làm tổn thương người khác, chỉ có điều rất ít khi làm bộ làm tịch.
Thỉnh thoảng còn cho Lục Kỳ Miên một ảo giác, cậu và Thẩm Diêm Tu vẫn như 6 năm trước, chỉ là bây giờ nhà của Thẩm Diêm Tu, lớn hơn và tốt hơn rất nhiều so với lúc trước, những thứ khác không có gì khác biệt.
Nhưng khi thật sự về nhà cùng Thẩm Diêm Tu, Lục Kỳ Miên mới hiểu rõ sự khác biệt một trời một vực bây giờ.
Tại sao Trâu Thành Nghị trước mặt mình, vừa “đánh bài tình cảm”, vừa tiện miệng đề nghị mấy chục vạn, chỉ để mình làm thuyết khách, giúp cậu ta cầu xin trước mặt Thẩm Diêm Tu.
Thẩm Diêm Tu sớm đã không còn ở cùng đẳng cấp với họ.
Xe hơi lao nhanh trên con đường riêng dẫn vào biệt thự cổ, đập vào mắt là cảnh non nước đẹp như tranh.
Cậu mải nhìn chằm chằm cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa xe, Thẩm Diêm Tu nhìn theo ánh mắt cậu, hồ nước ở phía xa khiến Thẩm Diêm Tu nhớ đến chuyện anh và Trâu Thành Nghị đi câu cá, bèn nói: “Cái hồ đó có cá tướng quân, mùi vị khá ngon.”
Lục Kỳ Miên “a” một tiếng, như thể không hiểu tại sao Thẩm Diêm Tu đột nhiên nhắc đến cá.
“Không phải cậu thích câu cá?”
“Cũng tạm, chỉ mới câu 1 lần.”
Giọng điệu của Thẩm Diêm Tu không tốt, “Lần đầu tiên là với Trâu Thành Nghị?”
Lục Kỳ Miêntim gan run rẩy, “…Anh đừng có nói bóng nói gió.”
Thẩm Diêm Tu khinh miệt hừ lạnh, đường nét mặt nghiêng của anh dưới ánh sáng bóng tối ngoài cửa sổ càng thêmsâu thẳm, “Cuối tuần này chúng ta ở đây, cậu có hứng thú, có thể câu cá cùng cậu.”
“Chỗ đó có thể câu cá không?” Lục Kỳ Miên nhìn vào hệ sinh thái gần đó, giống như một khu danh lam thắng cảnh cấp quốc gia, nhưng đoạn đường này lại rất vắng vẻ, chỉ có một mình xe của họ.
“Tại sao không?” Thẩm Diêm Tu nhàn nhạt giải thích, “Đó là hồ nhà tôi.”
Đồng tử Lục Kỳ Miên giãn ra, người nghe đến ngây ngốc.
“Đây… đây là của nhà anh?”
Thẩm Diêm Tu “Ừ” một tiếng, “Trên núi sau còn có suối nước nóng, nếu trời lạnh buồn chán, có thể đi thử.”
Ngôi nhà chính ở xa trông lớn như một tòa lâu đài, từ cổng lớn vào sảnh chính, dọc đường là những hàng cây xanh tươi và vườn hoa.
—— Mất hết nhân tính!
Khoảnh khắc nhìn thấy cánh cửa lớn mạ vàng lấp lánh, Lục Kỳ Miên nhất thời cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, cực kỳ to gan theo Thẩm Diêm Tu về nhà.
Những món quà được chọn lựa kỹ lưỡng trong cốp sau, lúc này trông như một trò cười vụng về.
Thẩm Diêm Tu phát hiện cậu cứng đờ như pho tượng đá, nhắc nhở: “Xuống xe.”
Đồng tử Lục Kỳ Miên run rẩy, “Thẩm, Thẩm Diêm Tu, tôi thật sự phải vào sao?!”
Thẩm Diêm Tu: “?”
Sự chênh lệch môn đăng hộ đối to lớn, khiến Lục Kỳ Miên căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, “Tôi, tôi, tôi, hay là để hôm khác nhé, tôi…”
Cái dáng vẻ như thể giây tiếp theo sẽ vọt cửa mà chạy trốn này là sao vậy?
Thẩm Diêm Tu nhíu mày, “Lục Kỳ Miên, cậu đang nói đùa gì vậy?”
Anh thúc giục: “Nhanh xuống xe.”
Nam hầu và nữ hầu mặc đồng phục cùng tông màu, có lẽ đã được dặn dò từ trước, không chỉ cúi đầu chào Thẩm Diêm Tu, mà còn nói với Lục Kỳ Miên: “Chào buổi chiều cậu Lục.”
Cảnh tượng này Lục Kỳ Miên trước đây đâu có trải qua, tai cậu ù đi, bị khí thế này dọa cho một cái chao đảo.
Thẩm Diêm Tu ra lệnh cho người hầu mang đồ vào, dặn dò những món quà nào là do mình mua, những món quà nào là do Lục Kỳ Miên tặng.
Lúc vào cửa, nhận ra cậu rất căng thẳng, Thẩm Diêm Tu liền nắm lấy tay Lục Kỳ Miên.
Giữa thanh thiên bạch nhật, quang minh chính đại!
Gặp trưởng bối mà còn kéo kéo đẩy đẩy thì không thích hợp chứ?!
Lục Kỳ Miên vội vàng né ra, “Đây là nhà anh.”
Thẩm Diêm Tu gần như cùng lúc với cậu mở miệng, “Cậu đừng sợ.”
Thẩm Diêm Tu nắm lấy tay cậu, dùng giọng điệu rất khiến người khác yên tâm nói: “Có tôi ở đây.”
Sảnh chính cực kỳ xa hoa, trong thác ánh sáng chảy xuống của chiếc đèn chùm pha lê, hàng chục ánh mắt dò xét như những mũi tên bắn tới.
Từ nhỏ đến lớn, người thân duy nhất của Lục Kỳ Miên chính là Đàm Tinh Nguyệt. Tình thân lạnh nhạt và méo mó, khiến cậu lúc đối mặt với cảnh tượng này tay chân luống cuống.
Cậu đại não trống rỗng, trên mặt giữ một nụ cười máy móc và ngượng ngùng.
Thẩm Diêm Tu cũng không ngờ trong nhà lại có nhiều họ hàng đến vậy, anh bình tĩnh dẫn Lục Kỳ Miên đến gần, bắt đầu giới thiệu Lục Kỳ Miên từ ông bà.
Lục Kỳ Miên suýt nữa thì mất khả năng suy nghĩ, Thẩm Diêm Tu gọi thế nào, cậu liền theo đó mà gọi.
Cậu đâu có từng chứng kiến khung cảnh lớn như vậy, từ lúc vào nhà đến lúc chào hỏi các trưởng bối, cậu đều không thể hoàn toàn phản ứng lại.
Lâm phu nhân ở trong phòng làm việc, lúc Thẩm Diêm Tu đưa cậu lên lầu, trong bóng tối của cầu thang xoắn ốc, anh nhân cơ hội hỏi cậu, “Sợ rồi?”
“Chút chút” Lục Kỳ Miên thẳng thắn thừa nhận, sau đó cảm thán, “Thẩm Diêm Tu, nhà anh đông người quá.”
Ấn tượng của cậu vẫn còn dừng lại ở 6 năm trước, ở cùng Thẩm Diêm Tu trong căn nhà thuê nhỏ.
Lúc đó Đàm Tinh Nguyệt mười ngày nửa tháng cũng không về nhà một lần, Thẩm Diêm Tu cô đơn một mình, Lục Kỳ Miên cũng vậy.
Họ ôm nhau sưởi ấm, bầu bạn cùng nhau.
Sau khi yêu nhau, lời hứa và tình yêu của Thẩm Diêm Tu lại càng khiến Lục Kỳ Miên có cảm giác được quan tâm và được yêu chiều đặc biệt.
Trong mắt Thẩm Diêm Tu, mình không giống những người khác.
Mình là sự tồn tại đặc biệt, duy nhất.
Giữa họ không chỉ có tình yêu, mà còn có cả tình bạn và tình thân.
Còn bây giờ, bất kể là nhu cầu tình cảm bên trong, hay là nhu cầu tài nguyên bên ngoài, Thẩm Diêm Tu đều đã có được.
Tương lai sáng ngời rực rỡ, gia đình quan tâm yêu thương anh.
Ngược lại là mình, không có gì cả.
Ngay cả sự “đặc biệt và duy nhất” ở chỗ Thẩm Diêm Tu cũng không còn nữa.
Thẩm Diêm Tu đã có gia đình và bạn bè thực sự, tình yêu nâng đỡ hai người, đã bị Lục Kỳ Miên tự tay phá hủy 6 năm trước.
Lại ở sáu năm sau, dựa vào sự ích kỷ và mặt dày vô liêm sỉ của Lục Kỳ Miên làm chất kết dính, ghép nối lại từ đầu, cưỡng ép quay về bên cạnh Thẩm Diêm Tu…
Điều này thật sự không phải là gánh nặng sao? Thật sự là thứ Thẩm Diêm Tu cần sao?
Cậu càng ngày càng tự ti, chỉ nghĩ đến thôi, đã khó chịu đến mức không thở nổi.
Thẩm Diêm Tu không biết cậu nhạy cảm đến mức này, chỉ bình thản nói: “Cũng khá nhiều, lúc đầu tôi không nhận ra cũng là chuyện bình thường, cậu sau này gặp thêm vài lần là được.”
Lục Kỳ Miên nghe xong không nói một lời.
Đi qua hành lang dài, họ dừng lại trước cánh cửa cổ kính và trang nhã.
Thẩm Diêm Tu giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa, “Mẹ.”
“Vào đi.” Giọng nói dịu dàng từ trong cửa vọng ra.
Lục Kỳ Miên có hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên cậu gặp mẹ ruột của Thẩm Diêm Tu.
Lâm phu nhân đang ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ kim tơ nam mộc đứng dậy. Bà tuy đã có tuổi, nhưng năm tháng không những không làm suy giảm vẻ đẹp phong thái của bà, trái lại còn khoác lên bà một lớp vẻ đẹp dịu dàng.
Đó là sự cao quý toát ra từ trong xương.
Bà giọng điệu đặc biệt dịu dàng, “Diêm Tu, mấy ngày nay con sống tốt chứ?”
Giọng điệu quan tâm này, tình mẫu tử gần như tràn đầy, là thứ Lục Kỳ Miên khao khát, mà chưa bao giờ có được.
Thẩm Diêm Tu nói với bà 2 câu, bà gật đầu, đưa mắt nhìn về phía Lục Kỳ Miên, và cả tấm vô sự bài cậu đang đeo trên cổ.
Lâm phu nhân mỉm cười: “Là Kỳ Miên phải không? Nghe Diêm Tu nhắc đến cháu nhiều lần rồi, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau.”
Cụm từ “yêu ai yêu cả đường đi lối về” đã được minh họa một cách sâu sắc trên người Lâm phu nhân và Lục Kỳ Miên.
Lâm phu nhân vốn không thích Lục Kỳ Miên, với tư cách là một người mẹ, bà và con trai đã buộc phải xa cách hơn 10 năm, cuối cùng tìm về được sau khi đánh mất, đứa trẻ chính là điều quan trọng nhất của bà.
Thẩm Diêm Tu đã nếm trải đủ mọi đau khổ, bà không thể chịu đựng được một người từng làm tổn thương Thẩm Diêm Tu, trở về bên cạnh anh.
Nhưng Thẩm Diêm Tu lại có vẻ không Lục Kỳ Miên thì không được.
Quá phản đối chỉ khiến con trai đau lòng. Lâm phu nhân không muốn ép buộc Thẩm Diêm Tu đưa ra lựa chọn trong chuyện này.
Bà bằng lòng thử tiếp xúc với Lục Kỳ Miên.
Còn Lục Kỳ Miên, người không giỏi giao tiếp với người lớn tuổi, lần đầu gặp Lâm phu nhân đã rất thích bà.
Nếu không có người mẹ vĩ đại này, thì không có Thẩm Diêm Tu của ngày hôm nay.
Lục Kỳ Miên có hơi ngượng ngùng, “Chào cô ạ.”
Lục Kỳ Miên trông không có vẻ gì là có tính công kích, từ giọng điệu nói chuyện của cậu, có thể thấy tính cách cậu chậm rãi, không giống loại người thâm sâu khó lường.
Lâm phu nhân hiểu biết rộng, chỉ nói chuyện với Lục Kỳ Miên một lúc đã phát hiện, hoặc là Lục Kỳ Miên quá giỏi ngụy trang, hoặc là lúc đó tồn tại sự hiểu lầm nào đó, mới khiến tin đồn và hiện thực có sự chênh lệch lớn đến vậy.
Lúc hoàng hôn nhuộm đỏ khung cửa sổ, họ cùng nhau xuống lầu đến phòng ăn.
Hơn 10 người, đợi đến lúc Thẩm Diêm Tu xuống lầu mới nối tiếp nhau bắt đầu ngồi vào bàn.
Lục Kỳ Miên cuối cùng cũng gặp được cha của Thẩm Diêm Tu, ông trông điềm đạm hơn trong ảnh, tuy đã quá nửa trăm tuổi, nhưng thân hình vẫn cao lớn vạm vỡ, thẳng tắp như cây tùng, những nếp nhăn nơi khóe mắt tiết lộ một khí thế không giận mà uy.
Cậu không nhịn được nghĩ, chẳng trách Thẩm Diêm Tu cao gần 1m9, không những đẹp trai mà còn thông minh…
Trên bàn tiệc gia đình không nói chuyện kinh doanh, nhưng sự nịnh bợ trên bàn ăn vẫn không ít.
Những người họ hàng của Thẩm Diêm Tu, chủ đề luôn xoay quanh Thẩm Diêm Tu, khen anh trẻ mà tài giỏi, khen Lâm Ung Đình hổ phụ sinh hổ tử, khen Thẩm Diêm Tu có được phong thái của ông ấy năm xưa.
Những lời này Thẩm Diêm Tu chắc hẳn đã nghe không ít, luôn giữ vẻ mặt hờ hững.
Cho đến khi một người phụ nữ, dẫn dắt câu chuyện sang Lục Kỳ Miên.
“Tiểu Lục đang làm công việc gì?”
Lục Kỳ Miên chân thật trả lời, “Dì Tư, cháu chỉ ở nhà vẽ vời thôi ạ.”
“Ồ, là nghệ sĩ à.” Bà cười nói: “Nhóm các bà của chúng ta, ngày thường cũng sẽ đi tham dự một số triển lãm tranh, nếu cháu tổ chức, sau này tôi sẽ dẫn người đến ủng hộ cho cháu.”
Lục Kỳ Miên chỉ cho rằng bà hiểu lầm, “Không phải những gì dì nói đâu, cháu chỉ vẽ một số truyện tranh, đăng trên mạng thôi…”
Công việc này không ổn định, số tiền kiếm được đó mà nói ra ở nơi này, e rằng còn khiến người ta chê cười.
Có khiến Thẩm Diêm Tu mất mặt không?!
Lục Kỳ Miên có hơi hoảng loạn suy nghĩ.
“Ồ, xin lỗi, là tôi kiến thức hạn hẹp, không hiểu lắm về cái này của các cháu.” Bà cười cười, nhìn vào ly nước ngọt trước mặt Lục Kỳ Miên, “Sao cháu không uống rượu? Hôm nay có mặt nhiều trưởng bối như vậy, cháu…”
Tiếng bộ dụng cụ ăn va chạm thanh thúy, Thẩm Diêm Tu đặt đũa xuống, trực tiếp nói: “Dì Tư, cậu ấy không uống.”
“Hơn nữa cũng không cần cậu ấy kiếm tiền, vẽ vời một chút cho vui là được.”
Cùng với lời nói của Thẩm Diêm Tu, không khí ngay lập tức trở nên lắng đọng.
Lâm phu nhân mở miệng hòa giải, “Đứa trẻ này gầy như vậy, không uống rượu cũng tốt.”
Bà lại ra lệnh, “Vào bếp xem món canh tôi hầm, được rồi thì bưng ra cho Kỳ Miên một bát.”
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói: