Tình trạng của Lục Kỳ Miên rất tồi tệ, mí mắt đỏ hoe sưng húp, hàng mi ướt sũng bị nước mắt thấm đẫm, ngay cả việc mở mắt cũng có chút khó khăn.
Trời đầu thu, trong căn phòng có hệ thống điều nhiệt, cậu quấn chặt chăn, tay chân vẫn lạnh ngắt, ngay cả đầu ngón tay cũng tái đi một màu xanh trắng không khỏe mạnh.
Dòng suy nghĩ của Lục Kỳ Miên hỗn loạn, như cuộn len bị mèo cào.
Cậu cứ mãi chìm đắm trong chuyện vừa xảy ra, cho dù Thẩm Diêm Tu đã đưa cậu về phòng ngủ, trong tình trạng ho không ngớt, nói năng cũng không lưu loát, Lục Kỳ Miên vậy mà vẫn cố chấp truy hỏi Thẩm Diêm Tu, “Bà, bà ấy năm đó… khụ, thật sự không… tìm anh sao?”
Thẩm Diêm Tu rót cho cậu một cốc nước ấm, những ngón tay thon dài của anh bóp lấy cằm cậu, động tác thô bạo đổ cho cậu uống mấy ngụm, “Không có.”
Những giọt nước trượt xuống theo khóe môi tái nhợt của Lục Kỳ Miên, Thẩm Diêm Tu dùng đầu ngón tay lau mạnh đi, anh tìm một chiếc khăn, lau mặt cho Lục Kỳ Miên, không vui vẻ gì nói: “Tôi không giống cậu, miệng toàn lời nói dối.”
Câu nói này như nhấn vào một công tắc nào đó, nghe anh nói vậy, Lục Kỳ Miên cuối cùng cũng im lặng.
Như thể vừa rồi đã dùng hết sức lực, giờ đây cậu gục đầu xuống, mái tóc mềm mại che đi đôi mắt, co người, không biết đang suy tính điều gì.
Chiếc khăn ấm áp khiến tứ chi lạnh cóng lấy lại cảm giác, Thẩm Diêm Tu nhìn bộ dạng này của cậu, cúi người nói: “Lục Kỳ Miên, cái tật hễ kích động là khóc của cậu, có phải không sửa được không?”
Thẩm Diêm Tu nhét bàn tay đã được lau của cậu vào trong chăn mỏng, nói với vẻ hơi thất vọng: “Mấy năm nay cậu thật sự chẳng tiến bộ chút nào…”
Lục Kỳ Miên ngơ ngác nhìn anh, mùi máu tanh cuộn trào trong lồng ngực lan đến khoang miệng. Từ trong đồng tử của Thẩm Diêm Tu, phản chiếu dáng vẻ thảm hại của chính mình.
Thẩm Diêm Tu tắt đèn, trong bóng tối mịt mùng, anh khẽ lên tiếng: “Muộn lắm rồi, ngủ đi.”
Đêm đó, Lục Kỳ Miên ho không ngớt, lúc gần sáng thậm chí còn bắt đầu sốt nhẹ.
Tình trạng của cậu không tốt, kéo theo cả Thẩm Diêm Tu cũng ngủ không ngon.
Anh hiểu tại sao chỉ một cuộc điện thoại có thể khiến Lục Kỳ Miên thành ra thế này.
Lúc trời vừa hửng sáng, Thẩm Diêm Tu đã gửi tin nhắn cho anh họ: [Anh ơi, anh tỉnh chưa?]
Tống Tùng Nguyên: [Vừa tan ca đêm.]
Thẩm Diêm Tu ra ban công, nhìn về phía đông đang hửng lên một màu trắng bạc, gọi điện.
Anh kể lại hết các triệu chứng đột ngột tối qua của Lục Kỳ Miên như thở gấp, ho khan, thậm chí là sốt sau đó.
Tống Tùng Nguyên hỏi: “Đột nhiên bị vậy?”
“Phải.”
Anh hỏi thêm: “Hai người cãi nhau?”
Thẩm Diêm Tu nghi hoặc, “Chuyện này cũng có liên quan sao?!”
“Có thể là phản ứng căng thẳng, cậu ấy trông có vẻ khá sợ cậu.”
Tống Tùng Nguyên phân tích: “Lần trước tôi gặp cậu ấy, đã cảm thấy cậu ấy có chút lo âu trầm cảm.”
“Cảm xúc quá kích động gây thở gấp, carbon dioxide bị thải ra quá mức, sẽ gây ra co thắt đường hô hấp, ho khan thậm chí là ngạt thở.”
“Ho và sốt nhẹ trong thời gian ngắn, có thể là do hai người cãi nhau, gây ra phản ứng sinh lý, thường thì sau khi được an ủi sẽ thuyên giảm.”
Nhưng Tống Tùng Nguyên vẫn nhắc thêm một câu, “Nếu không yên tâm thì tốt nhất nên đưa cậu ấy đến bệnh viện xem thử.”
Anh lại hỏi Thẩm Diêm Tu, “Trước đây không phải nói muốn đưa cậu ấy đến bệnh viện chúng ta kiểm tra sao, sao qua lâu như vậy rồi vẫn chưa tới?”
Thẩm Diêm Tu nhỏ giọng trả lời: “Cậu ta không chịu đi, nói là cứ đến bệnh viện là bắt đầu làm loạn.”
“Người bình thường đều không thích.” Tống Tùng Nguyên tỏ ra thấu hiểu, sau đó nói với Thẩm Diêm Tu: “Nhưng giấu bệnh sợ thầy thuốc là không được, cậu vẫn nên làm công tác tư tưởng cho cậu ấy cho tốt, tìm thời gian đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
Thẩm Diêm Tu vừa đồng ý, phía sau liền truyền đến tiếng gọi khàn khàn của Lục Kỳ Miên, “Thẩm Diêm Tu…”
Thẩm Diêm Tu cúp điện thoại quay vào, thấy cậu đang nhìn mình với vẻ mặt hoảng hốt.
“Lại định khóc à?” Anh bước tới, đè vai Lục Kỳ Miên đang muốn ngồi dậy, đẩy cậu lên giường.
Từ tối qua, Lục Kỳ Miên đã căng thẳng về mặt cảm xúc.
Cậu quá nhạy cảm, một giọng điệu hay hành động tùy ý của Thẩm Diêm Tu, cũng sẽ khiến cậu vô cùng căng thẳng và suy nghĩ lung tung.
“Không có.” Lục Kỳ Miên vội vàng phủ nhận, cậu cho rằng Thẩm Diêm Tu rất ghét bộ dạng vô dụng này, thực ra chính cậu cũng vậy, nhưng không thể kiểm soát được…
Thẩm Diêm Tu nhìn cậu một lúc, sau đó đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa lại.
Phòng ngủ chìm vào trong bóng tối, chỉ có chút ánh nắng lọt qua khe hở.
Thẩm Diêm Tu cởi dép lê lên giường, Lục Kỳ Miên sợ chèn vào anh, liền nhích sang bên một chút.
Hành động nhỏ nhặt, khiến Thẩm Diêm Tu hiểu lầm rằng cậu rất sợ mình, kết hợp với lời Tống Tùng Nguyên nói lúc nãy, anh nhỏ giọng gọi tên Lục Kỳ Miên.
Giữ một khoảng cách vừa phải, nhưng khiến Lục Kỳ Miên hoảng hốt một cách khó hiểu, “Hả?”
Một vài ý nghĩ không tốt nổ tung trong đầu, ngay cả những ngón tay cũng bất giác đan vào nhau.
“Lát nữa tôi sẽ cho người mang điện thoại mới tới cho cậu.”
Bất kể nguyên nhân là gì, thực ra đều không nên ném đồ của bạn đời.
6 năm trước lúc Lục Kỳ Miên yêu đương với anh, hai người cũng không phải chưa từng cãi nhau, nhưng cậu không giống bây giờ, sẽ vì cảm xúc quá kích động mà ho khan phát sốt.
Thẩm Diêm Tu giải thích với cậu, “Không phải cố ý ném đồ để trút giận lên cậu, cậu…”
Trong phòng ngủ tĩnh mịch u tối, cậu nghe thấy Thẩm Diêm Tu hít một hơi thật sâu, “Cậu không cần phải sợ tôi quá.”
Buổi sáng Thẩm Diêm Tu không đến công ty.
Anh ở nhà ngủ một lát cùng Lục Kỳ Miên.
Vì không có cảm giác an toàn, lúc tỉnh Lục Kỳ Miên cố gắng hết sức giảm bớt sự tồn tại của mình, đợi đến khi ngủ thiếp đi mới dựa theo bản năng của cơ thể, vô thức tìm kiếm nguồn nhiệt, cuối cùng cọ vào bên cạnh Thẩm Diêm Tu.
Thẩm Diêm Tu chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, xác định nhiệt độ của Lục Kỳ Miên đã bình thường, mới đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Mớ hỗn độn dưới sàn phòng sách là do chính tay Thẩm Diêm Tu dọn dẹp.
Lúc Lục Kỳ Miên tỉnh lại, Thẩm Diêm Tu vừa nấu cơm xong, khi ánh nắng chiều chiếu xiên vào phòng bếp, hai người đều trĩu nặng tâm sự, lúc ăn cơm không nói một lời nào.
Lục Kỳ Miên ăn không biết vị, nhai một cách máy móc.
Điện thoại mới của cậu là do trợ lý mang đến cùng lúc Thẩm Diêm Tu rời khỏi nhà.
Lúc đó Lục Kỳ Miên đang xếp bát đũa trên bàn ăn vào máy rửa bát, Thẩm Diêm Tu đặt đồ vật lên bàn trà ở phòng khách.
Lúc đi, Thẩm Diêm Tu vốn định cảnh cáo cậu đừng liên lạc với người không nên liên lạc, nhưng nhìn bóng lưng cậu, cuối cùng không nói ra chữ nào.
Lúc rời đi anh không hề lên tiếng, vẫn là trợ lý cuộc sống biết nhìn sắc mặt, cười nói với Lục Kỳ Miên một câu, “Cậu Lục, tôi và Thẩm tổng đi trước.”
Lục Kỳ Miên gật đầu.
Chiếc điện thoại mới có màu sắc và kiểu dáng y hệt chiếc cũ, Lục Kỳ Miên nhìn chằm chằm nó một lúc.
Tâm trạng cậu đặc biệt tồi tệ, trạng thái tinh thần cũng không tốt.
Lúc lo âu nghiêm trọng, cậu hoàn toàn không vẽ ra được bất cứ nội dung gì, cuối cùng lựa chọn ra ban công trông chừng mấy chậu hoa của Thẩm Diêm Tu.
Chiều tối Thẩm Diêm Tu trở về, đi cùng anh có tài xế, có trợ lý, cùng với nhà tạo mẫu và chuyên gia trang điểm…
Lúc Thẩm Diêm Tu từ trên lầu đi xuống, hô hấp của Lục Kỳ Miên hơi ngưng lại.
Thẩm Diêm Tu thay một bộ vest rất trang trọng, được cắt may tinh xảo, hoàn hảo ôm lấy thân hình cao ráo của anh, chiếc kẹp cà vạt màu bạc lạnh dưới ánh đèn ánh lên vẻ sắc lạnh khiêm tốn, lặng lẽ thể hiện sự cao quý của anh.
Dáng vẻ anh mặc vest vừa anh tuấn vừa tao nhã, Lục Kỳ Miên có hơi không rời mắt nổi, “Anh lại sắp ra ngoài à?”
“Ừm.”
“Anh đi đâu vậy?”
Bình thường Lục Kỳ Miên không hỏi những chuyện này, Thẩm Diêm Tu cũng không dội gáo nước lạnh, trả lời: “Có một bữa tiệc tối phải tham dự.”
Lục Kỳ Miên ma xui quỷ khiến nói: “Tôi có thể đi không?”
Cậu buổi sáng vừa mới sốt, bây giờ sắc mặt cũng rất nhợt nhạt.
Thẩm Diêm Tu nhíu mày, giọng điệu mang theo vài phần lạnh lùng, “Cậu đi làm gì?!”
Bữa tiệc tối nay khá quan trọng, người đến dự rất đông, Thẩm Diêm Tu không có thời gian để ý đến cậu.
“Thẩm Diêm Tu, tôi muốn đi.”
Trong tình huống thông thường, Lục Kỳ Miên rất nghe lời, hiếm khi có lúc tùy hứng thế này.
Cậu nghiêm túc hỏi Thẩm Diêm Tu, “Có phải vì bây giờ tôi trông rất khó coi, nên anh ra ngoài không muốn dẫn tôi theo không.”
Cái linh tinh gì vậy?
Hình tượng của mình trong lòng cậu ta nông cạn cỡ đó à?
Thấy anh không nói, Lục Kỳ Miên mím môi, “Hay là nói… anh tìm được người khác đi cùng anh rồi?”
Thẩm Diêm Tu sắp bị cậu chọc cho tức cười, nói với người bên cạnh: “Tìm cho cậu ta một bộ đồ phù hợp.”
Lục Kỳ Miên như ý nguyện được đi cùng Thẩm Diêm Tu.
Thẩm Diêm Tu mua cho cậu không ít quần áo, nhưng Lục Kỳ Miên quá gầy không chống đỡ nổi.
Cuối cùng mặc một chiếc áo sơ mi trắng tạm coi là vừa vặn.
Hầu hết thời gian ở nhà cậu đều mặc đồ bộ và đồ thường ngày, hiếm khi mặc loại quần áo này, chất vải tinh tế phác họa nên thân hình mỏng manh của cậu, đồng thời tôn lên dáng người eo thon chân dài.
Tay áo xắn lên để lộ cổ tay thon thả trắng nõn, như một món đồ sứ được chế tác tinh xảo, đẹp đẽ nhưng dễ vỡ.
Lúc xuống xe, Thẩm Diêm Tu đỡ cậu một tay, ánh mắt rơi trên eo của Lục Kỳ Miên, giọng điệu không tự nhiên nói: “Lát nữa tôi có việc, không để ý đến cậu được.”
Lục Kỳ Miên nói không sao.
Sảnh tiệc rất lớn, người cũng rất đông.
Từ lúc Thẩm Diêm Tu bước vào hội trường, đã có không ít người vây quanh.
Anh trầm ổn ung dung, dễ dàng đối phó với những người đến mời rượu.
Tin tức trong giới rất nhanh nhạy, có mấy người nịnh nọt Thẩm Diêm Tu, để ý đến Lục Kỳ Miên bên cạnh anh, lập tức thay đổi vẻ mặt nhiệt tình, nói đầy ẩn ý: “Đây là cậu Lục phải không? Thẩm tổng thật có mắt nhìn!”
Lục Kỳ Miên không quen lắm, hơi lúng túng lắng nghe.
Thẩm Diêm Tu tìm cơ hội đưa Lục Kỳ Miên đến khu ăn uống, giọng điệu không tốt nói: “Tự mình tìm khổ.”
Lục Kỳ Miên khẩu vị vẫn luôn không tốt lắm, khu ăn uống có mấy món tráng miệng cậu đều khá hứng thú.
Bạn cũ của Lâm Ung Đình cử người đến mời Thẩm Diêm Tu lên lầu chơi vài ván bài.
Trong đám chú bác đó có hai người hút thuốc rất dữ, Thẩm Diêm Tu thấy Lục Kỳ Miên ăn rất chăm chú, liền bảo cậu ngồi đây đợi mình.
“Tiểu Trần ở lại đây với cậu.”
Tiểu Trần là trợ lý cuộc sống của Thẩm Diêm Tu, Lục Kỳ Miên gật đầu.
Sau khi Thẩm Diêm Tu rời đi, Lục Kỳ Miên cảm nhận rõ ràng có không ít ánh mắt đang săm soi mình.
Ánh mắt của người thanh niên trẻ ở hướng ba giờ là sắc bén nhất.
Lục Kỳ Miên đặt dụng cụ ăn xuống, quay đầu nói với Tiểu Trần: “Tôi thấy cái này rất ngon, anh có thể giúp tôi đi lấy một ít được không?”
“Đương nhiên là được.”
Quả nhiên, Tiểu Trần vừa đi, người thanh niên đó liền hùng hổ đi tới ngồi đối diện Lục Kỳ Miên.
“Cậu là Lục Kỳ Miên?!”
Đúng như dự đoán, Lục Kỳ Miên vẻ mặt bình tĩnh, “Cậu là?”
Giọng điệu của người thanh niên rất công tử bột, “Tôi là em họ của Thẩm Diêm Tu, Tiết Tử Kỳ!”
“Cậu thân phận gì? Dựa vào đâu mà đi theo anh họ tôi đến nơi này?”
Cậu ta tuổi không lớn, nói chuyện cũng thẳng thắn, cảm xúc đều viết hết lên mặt.
Lục Kỳ Miên nhìn thẳng vào cậu ta, hỏi ngược lại: “Tại sao tôi không thể đến? Cậu là em họ anh ấy, lẽ nào không biết quan hệ của tôi và anh ấy?”
Câu nói đó trong điện thoại của Đàm Tinh Nguyệt tối qua, khiến Lục Kỳ Miên nảy sinh nghi ngờ, mặc dù cuối cùng đã bị Thẩm Diêm Tu phủ nhận, nhưng trực giác của Lục Kỳ Miên cho rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Chuyện 6 năm trước, ngay cả trợ lý Vương Trúc bên cạnh Thẩm Diêm Tu cũng biết, chứng tỏ đã ầm ĩ huyên náo, từ lúc Lục Kỳ Miên về nước đến nay, vì sự kiểm soát của Thẩm Diêm Tu, số người gặp được chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trâu Thành Nghị có việc cầu xin Thẩm Diêm Tu, lời thật không thể từ miệng cậu ta nói ra.
Trùng hợp Thẩm Diêm Tu hôm nay phải tham dự tiệc tối, bên cạnh anh có biết bao nhiêu người không vừa mắt Lục Kỳ Miên, muốn moi ra sự thật, thật ra không khó.
Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, nhưng trên mặt Lục Kỳ Miên vẫn cười nói: “Anh họ cậu rất thích tôi, tôi muốn làm gì anh ấy đều bằng lòng, chỉ là tham gia một bữa tiệc, thì có là gì?”
“Con mẹ nó! Ăn gan hùm à?” Tiết Tử Kỳ trực tiếp đứng dậy, chỉ vào cậu mắng, “Tôi biết ngay mà, năm đó làm ra chuyện như vậy, thì có thể là người tốt gì!”
Yết hầu của Lục Kỳ Miên chuyển động, thuận theo lời cậu ta hỏi: “Năm đó tôi đã làm gì?”
Tiểu Trần cầm đồ ngọt quay lại phát hiện hai người dường như đã xảy ra tranh chấp, lập tức gửi tin nhắn cho Thẩm Diêm Tu, [Thiếu gia Tiết đang ở chỗ cậu Lục, bọn họ hình như đã xảy ra chuyện không vui.]