Lại Gặp Ánh Trăng – Thất Nguyệt Thanh Phong

Chương 75

Chuyện này xảy ra vào lúc Lục Kỳ Miên cấy ghép tủy được nửa năm.

Lục Kỳ Miên, người luôn ở nhà một mình, đã nảy sinh chứng lo âu chia ly rất rõ ràng đối với Thẩm Diêm Tu.

Có những lúc Thẩm Diêm Tu vì công việc bận đến rất muộn, Lục Kỳ Miên liền ngủ không ngon, cậu là người có tính cách rất giỏi nhẫn nhịn, nhưng vẫn sẽ nhắn tin và gọi điện cho Thẩm Diêm Tu, hỏi anh khi nào sẽ về.

Sau này nữa, Lục Kỳ Miên cuối cùng cũng nói ra câu nói đã ấp ủ trong lòng từ lâu, “Em có thể giống như trước đây… đi theo anh đến công ty không?”

Bác sĩ từng nói với Thẩm Diêm Tu, bệnh bạch cầu không chỉ phá hủy cơ thể của bệnh nhân, mà còn để lại những vết sẹo sâu trong tâm lý.

Với tư cách là người nhà, cần rất nhiều kiên nhẫn và quan tâm, phải phối hợp với bác sĩ, thấu hiểu bệnh nhân, giúp người ấy thoát ra khỏi những tổn thương do bệnh tật gây ra.

Lúc Lục Kỳ Miên nói ra câu này, sắc mặt rất kém, tinh thần cũng không tốt lắm, giọng nói mang theo âm thanh yếu ớt của người vừa khỏi bệnh nặng. Cậu cụp đầu xuống, quần áo trên người vẫn là của Thẩm Diêm Tu, cậu vẫn gầy gò đến đáng sợ, cổ áo quá rộng để lộ ra xương quai xanh lởm chởm.

Trái tim Thẩm Diêm Tu trong nháy mắt mềm nhũn ra, anh đưa tay v**t v* gò má gầy gò của Lục Kỳ Miên, rất khó để nói lời từ chối với cậu.

Lục Kỳ Miên có lẽ đã bị “nhốt” quá lâu, đây không phải lần đầu tiên cậu đến công ty của Thẩm Diêm Tu, nhưng lại thể hiện ra sự căng thẳng chưa từng có.

Cậu đội mũ tai bèo và đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn, thỉnh thoảng sẽ vì tiếng còi xe của những chiếc xe khác trên đường, mà căng thẳng đến mức quay đầu nhìn Thẩm Diêm Tu.

“Đừng sợ.” Thẩm Diêm Tu rất dễ dàng phát hiện ra sự thay đổi cảm xúc của cậu, giọng nói trầm thấp như liều thuốc an thần, mỗi khi như vậy, bờ vai căng cứng của Lục Kỳ Miên sẽ thả lỏng hơn một chút.

Sau khi xuống xe, Thẩm Diêm Tu rất tự nhiên nắm lấy tay Lục Kỳ Miên.

Bất chấp ánh mắt của người khác, cứ như vậy dắt Lục Kỳ Miên, đi thẳng vào văn phòng.

Phòng nghỉ của anh đã được biến thành căn phòng an toàn mới.

Trước khi quyết định đưa Lục Kỳ Miên đến, đã cho khử trùng toàn diện, ngay cả chăn ga gối đệm cũng đổi thành loại vải cotton nguyên chất mềm mại nhất, tất cả những thứ có thể gây khó chịu hoặc dị ứng cho bệnh nhân, đều đã bị thay thế toàn bộ.

Bởi vì văn phòng sẽ có người ngoài và trợ lý đi vào, Thẩm Diêm Tu cho rằng không an toàn, ngoại trừ những cuộc họp quan trọng và điện thoại nội bộ có việc gấp cần tìm.

Những lúc khác, Thẩm Diêm Tu đều sẽ xử lý công việc trong phòng nghỉ.

Có lẽ cho rằng mình đi theo đến công ty, đã gây thêm phiền phức cho Thẩm Diêm Tu.

Lục Kỳ Miên liền cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, yên tĩnh như vệt bóng, hoặc là ngoan ngoãn ngồi trên sô pha vẽ tranh, hoặc là co người trên giường, lúc không ngủ, ánh mắt sẽ dõi theo Thẩm Diêm Tu, đôi mắt đen như đá vỏ chai, không chớp.

   

Cậu không chủ động giao tiếp với Thẩm Diêm Tu, nhưng Thẩm Diêm Tu vẫn biết tâm tư của cậu.

Lục Kỳ Miên không chủ động cũng không sao, trong lòng Thẩm Diêm Tu đã có tính toán, luôn sẽ đúng lúc cho Lục Kỳ Miên một cái ôm, hoặc là tiến lên nắm tay Lục Kỳ Miên, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.

Bữa trưa ăn ở công ty của Thẩm Diêm Tu.

Thẩm Diêm Tu đương nhiên sẽ không để cậu ăn những thứ linh tinh, trong phòng nghỉ có nhà bếp, những nguyên liệu Lục Kỳ Miên có thể ăn, đã được gửi đến từ sáng sớm.

Có lẽ là đổi một nơi khác, cà rốt và các loại cá vốn đã ăn đến chán ngán, nhưng hôm nay Lục Kỳ Miên không mấy kháng cự.

Thẩm Diêm Tu vốn tưởng cậu sẽ giống như mấy ngày trước, ăn hai miếng đã bắt đầu nhíu mày, hôm nay đặc biệt ngoan đến lạ.

Ánh nắng xuyên qua lớp rèm voan, phủ một lớp ánh sáng dịu dàng lên khuôn mặt tái nhợt của Lục Kỳ Miên, tăng thêm cho cậu một chút sức sống.

Trong tình huống bình thường, Thẩm Diêm Tu sẽ không ngủ trưa.

Nhưng hôm nay là ngoại lệ, vì có Lục Kỳ Miên ở đây, Thẩm Diêm Tu sẽ dành ra khoảng thời gian này để ở bên cậu.

Sau khi anh kéo rèm cản sáng lên, phòng nghỉ lập tức tối sầm, như thể ngăn cách thành một thế giới yên tĩnh khác.

Lục Kỳ Miên dường như không quen với môi trường mới, khẽ hỏi: “Thẩm Diêm Tu, anh có thể đến gần em một chút không?”

Thẩm Diêm Tu đã quen với việc phải rửa tay khử trùng trước khi đến gần cậu.

Anh nhanh chóng tắm trong phòng nghỉ, lúc nệm lún xuống, Lục Kỳ Miên lập tức đến gần như con vật nhỏ tìm kiếm hơi ấm, tay chân đều áp sát vào Thẩm Diêm Tu.

Lục Kỳ Miên dường như vẫn chưa hài lòng với hành động thân mật này, cậu ngẩng đầu lên, hơi thở dần dần tiến sát gần Thẩm Diêm Tu, hành động đòi hôn rõ ràng.

Thẩm Diêm Tu nhạy bén né tránh, đôi môi mỏng hồng hào của Lục Kỳ Miên, chỉ đặt được một nụ hôn nhẹ nhàng lên má Thẩm Diêm Tu.

Bầu không khí trong phòng nghỉ trở nên mập mờ.

Thẩm Diêm Tu trở tay nắm lấy cổ tay Lục Kỳ Miên, lòng bàn tay nóng rực kiềm chế mà xoa qua lại trên cánh tay cậu.

Khi lý trí và d*c v*ng đang giằng co, tiếng chuông điện thoại nội bộ chói tai, đã phá vỡ sự yên tĩnh của phòng nghỉ.

Thẩm Diêm Tu như bừng tỉnh, buông tay cậu ra, lập tức đứng dậy.

Má và đuôi mắt của Lục Kỳ Miên đều hơi ửng hồng, mím môi, dường như cảm thấy không hài lòng.

Thẩm Diêm Tu quay đầu nhìn cậu một cái, sau khi nhận ra sự thất thố vừa rồi của mình, yết hầu bất giác trượt xuống, anh chỉnh lại chiếc áo sơ mi có chút lộn xộn rồi mới nhấc máy.

Là trợ lý gọi đến, cô báo với Thẩm Diêm Tu, công trình của chính phủ trước đó gặp chút tình huống đột xuất, bây giờ cần ra ngoài tham gia cuộc họp khẩn.

   

Thẩm Diêm Tu quay đầu nhìn Lục Kỳ Miên, muốn cử người đưa cậu về, nhưng vẫn có chút không yên tâm.

Trong lúc do dự, ngược lại là Lục Kỳ Miên mở lời trước, “Anh có việc thì cứ đi làm đi, em ở đây đợi anh……”

Thẩm Diêm Tu dặn cậu ngoan ngoãn chờ.

Cuộc họp này kéo dài cho đến khi đèn hoa đã lên.

Bởi vì có một số đối tác rất quan trọng, cũng như lãnh đạo có mặt, Thẩm Diêm Tu không tiện rời đi.

Đúng vào giờ cao điểm tắc đường buổi tối, Thẩm Diêm Tu bước đi vội vã, có người ở phía sau gọi anh, muốn mời Thẩm Diêm Tu cùng đi ăn tối.

Thẩm Diêm Tu cầm điện thoại gọi cho Lục Kỳ Miên, từ chối khéo: “Hôm nay không được, người thương của tôi vẫn còn ở công ty đợi tôi.”

Câu nói này khiến những người có mặt đều sững sờ.

Trong một lúc, tin đồn lan ra như lửa cháy đồng.

Cậu con trai thất lạc nhiều năm của nhà họ Lâm, và ánh trăng sáng ồn ào thời cấp ba, sau nhiều năm chia tay đã tái hợp.

Không lâu sau đó, vì ánh trăng sáng lâm bệnh nặng, Thẩm Diêm Tu ở bên cạnh chăm sóc, có một khoảng thời gian dài nửa năm, hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người.

Chẳng trách khoảng thời gian đó, Lâm Ung Đình đã nghỉ hưu lại quay về công ty chèo lái.

Mọi người sau lưng bàn tán về sự chuyên tâm và tình sâu nghĩa nặng của Thẩm Diêm Tu, không khỏi khiến người ta lật lại chi tiết lúc hai người chia tay 7 năm trước.

Có người suy đoán, Lục Kỳ Miên là thấy Thẩm Diêm Tu bây giờ đã khác xưa, lúc này mới muốn níu kéo mối quan hệ này, bay lên cành cao.

Có người suy đoán, Lục Kỳ Miên là vì bị bệnh, mượn tình cảm ngày xưa, lợi dụng lòng mềm yếu của Thẩm Diêm Tu, muốn vớ món hời lớn trước khi chết.

Những lời đồn thổi này, thậm chí còn truyền đến tai Thẩm Diêm Tu.

Nếu chỉ bàn tán về Thẩm Diêm Tu, danh tiếng tốt xấu, Thẩm Diêm Tu đều không quan tâm.

Nhưng chuyện này liên quan đến Lục Kỳ Miên, ngược lại đã nhắc nhở Thẩm Diêm Tu, rằng thế giới bên ngoài dường như có sự hiểu lầm rất lớn đối với Lục Kỳ Miên.

“Anh, anh đang xem gì vậy?”

Lục Kỳ Miên cầm bút vẽ, có hơi nghi hoặc hỏi: “Sắc mặt anh khó coi quá, ai chọc giận anh à?”

Nghe thấy giọng cậu, Thẩm Diêm Tu giãn hàng mày đang nhíu chặt, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, “Không có gì.”

Lục Kỳ Miên không nghi ngờ, đáp một tiếng rồi cúi đầu, đang định tiếp tục vẽ, Thẩm Diêm Tu đã đi đến sau lưng cậu, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Lục Kỳ Miên.

Lục Kỳ Miên chớp mắt, liếc nhìn thời gian trên màn hình máy tính, giống như đứa trẻ mà giấu bút vẽ vào túi, “Làm gì vậy? Vẫn chưa đến giờ mà?”

   

Thẩm Diêm Tu cất điện thoại, nhìn chằm chằm cậu vài giây, sau đó nói: “Tháng sau là sinh nhật mẹ anh, anh muốn tổ chức một bữa tiệc cho bà ấy.”

“Đây là chuyện vui mà!” Lục Kỳ Miên đặt bút xuống, cười hỏi anh, “Vậy em có thể đi không?”

Vì vui mừng, lúc Lục Kỳ Miên hỏi câu này, đôi mắt lập tức sáng rực lên, như thể rắc đầy ánh sao.

Thẩm Diêm Tu dường như vẫn còn đang băn khoăn về trạng thái tâm lý của cậu, nhưng sau khi suy nghĩ vài giây, vẫn gật đầu nói: “Có thể.”

Thẩm Diêm Tu bổ sung thêm một câu, “Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người, nên em phải nghe lời.”

Bởi vì biết tin sinh nhật của Lâm phu nhân, Lục Kỳ Miên chỉ mải suy nghĩ mình nên chuẩn bị quà gì, mà lơ là đi sự bất thường trong giọng điệu của Thẩm Diêm Tu hôm nay.

Cũng lơ là đi, rõ ràng trong một khoảng thời gian rất dài, Thẩm Diêm Tu ngay cả cửa cũng không cho mình ra.

“Anh nói em chuẩn bị quà gì thì tốt hơn?” Khoảng thời gian này, Lục Kỳ Miên thỉnh thoảng lại bắt đầu nhận một chút bản vẽ.

Cậu vận may không tệ, những người đặt hàng gặp được không chỉ tốt tính, mà tính cách cũng rất thoải mái, chỉ cần giao bản thảo trong vòng 10 ngày là được, cũng không có trường hợp bắt cậu sửa đi sửa lại.

Lục Kỳ Miên mỗi ngày vẽ gián đoạn một lúc, cũng coi như có thêm thu nhập.

Bởi vì chữa bệnh tốn quá nhiều tiền, số tiền Lục Kỳ Miên kiếm được lục tục trong khoảng thời gian này, đều đưa cho Thẩm Diêm Tu.

Cậu đương nhiên biết chút tiền này trong mắt Thẩm Diêm Tu chẳng là gì, dưới sự kiên trì của cậu, Thẩm Diêm Tu đã nhận thẻ của Lục Kỳ Miên, chỉ chừa 200 tệ tiền mặt trên người cậu.

200 tệ……

Ngay cả một chiếc bánh sinh nhật lớn một chút cũng không mua nổi……

“Không cần.” Thẩm Diêm Tu nói: “Mẹ anh thích em, em đến là bà ấy đã rất vui rồi.”

Lục Kỳ Miên “à” một tiếng, nhưng vẫn dành thời gian, vẽ cho Lâm phu nhân một bức tranh màu nước.

Một tháng trôi qua trong nháy mắt, đến ngày sinh nhật, Lục Kỳ Miên thay bộ quần áo mới mà Thẩm Diêm Tu mua cho cậu.

Chiếc áo sơ mi chất lụa, khiến cho Lục Kỳ Miên càng thêm cao quý.

Chiếc ghim cài áo kim cương lấp lánh ở chỗ xương quai xanh của cậu, dải lụa màu xanh nhạt trên cổ bay múa theo từng động tác.

Khoảng thời gian vừa qua, Lục Kỳ Miên đã béo lên mấy cân so với lúc mới xuất viện, tóc cũng dài ra một chút, tuy vẫn còn vẻ yếu ớt bệnh tật, nhưng cả người trông đã được chăm sóc rất tốt.

Đã quen mặc đồ ở nhà, đột nhiên mặc như thế này Lục Kỳ Miên rất không quen, có hơi không tự nhiên mà kéo kéo dải lụa, nhỏ giọng hỏi Thẩm Diêm Tu, “Phải trang trọng như vậy sao?”

   

Thẩm Diêm Tu cười giúp cậu sửa sang cổ áo, “Xoay một vòng anh xem nào.”

Lục Kỳ Miên liền giơ hai tay lên, giống như con sứa nhỏ, rất ngoan ngoãn xoay một vòng.

Thẩm Diêm Tu hài lòng gật đầu, dắt tay cậu đi về phía chiếc xe đã chờ từ lâu.

Lúc xuống xe, nhà cũ đã đèn đuốc sáng trưng, khách khứa đông nghịt.

Bởi vì đông người, Thẩm Diêm Tu không yên tâm, vẫn chuẩn bị khẩu trang cho Lục Kỳ Miên.

Thẩm Diêm Tu thân mật khoác vai cậu, Lâm phu nhân đang ở ngoài đón khách, từ xa nhìn thấy hai người liền thân thiết vẫy tay, dịu dàng gọi: “Miên Miên, Diêm Tu.”

Lục Kỳ Miên cho rằng đeo khẩu trang không được lịch sự lắm, lúc đến gần định tháo ra, lại bị Thẩm Diêm Tu giữ cổ tay không cho.

Lâm phu nhân đang nói chuyện với mấy người bạn, người hơi đông, Lục Kỳ Miên có hơi lúng túng.

Lâm phu nhân bỗng đi lên hai bước, nắm lấy tay Lục Kỳ Miên, hào phóng giới thiệu với những người khác, “Qua đây chào các dì đi.”

Lâm phu nhân trước mặt các vị khách khác, mỉm cười giới thiệu, “Đây là Miên Miên, là đứa con trai khác của tôi.”

Một bữa tiệc sinh nhật, Lục Kỳ Miên chỉ lộ mặt hai lần, một lần là lúc vừa vào, một lần là đi theo Thẩm Diêm Tu dưới con mắt của mọi người, cùng nhau tặng quà cho Lâm phu nhân.

Sau đó, Thẩm Diêm Tu liền chu đáo đưa cậu về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Không nói ra được có vấn đề ở đâu, Lục Kỳ Miên luôn cảm thấy Thẩm Diêm Tu hôm nay có hơi khác thường.

Giống như có chuyện gì đó không nói với mình, nhưng cụ thể không đúng ở đâu, Lục Kỳ Miên không nói ra được……

Cậu lo lắng, vặn vẹo ngón tay nói: “Hôm nay bác gái giới thiệu em với người khác như vậy, có phải là không tốt lắm không?”

Thẩm Diêm Tu hiểu sự bất an của cậu, càng như vậy, anh càng khẳng định suy nghĩ của mình là không sai, “Không có gì không tốt.”

Anh bao bọc bàn tay lạnh lẽo của Lục Kỳ Miên trong lòng bàn tay mình, anh ôm Lục Kỳ Miên vào lòng, từng câu từng chữ nói: “Qua ngày hôm nay, người bên ngoài sẽ biết, anh trân trọng em đến nhường nào.”

Bình Luận (0)
Comment