Bệnh viện Chiêu Hoa tầng cao nhất bệnh khu VIP.
Lý Nguyên Hạo ngồi bên giường bệnh ngắm nhìn người đang nằm trên giường, lẽ nào cậu lại yêu em gái của chính mình vậy sao? Vì mình xuất hiện ở hôn lễ, lại ngất đi. Hơn nữa có người nói, các chỉ số cơ thể đều ở tình trạng bình thường, vẫn chưa hề tỉnh lại. Vốn dĩ muốn buông xuôi tình cảm này, dù sao người nhà bên kia cũng phản đối mãnh liệt, còn hận mình thấu xương. Vậy mà vừa nghe được tin kết hôn, bản thân mình vẫn không thể khống chế được xung động trở về.
Thế là, hắn leo lên máy bay riêng lao vào giáo đường khi đôi tân nhân đang tuyên thệ, nhìn bóng người đứng trước mục sư, người mình nhớ thương biết nhường nào, vậy mà bây giờ lại phải thuộc về một người khác, Lý Nguyên Hạo không khỏi đỏ rực hai mắt, hét to: “Em —– dĩ nhiên phụ tôi?”
——————————————————————
Vào khoảnh khắc ấy khi cánh cửa giáo đường bị mở toang, Triển Chiêu xoay người lại, nhìn thấy một bóng người bao phủ bởi ánh mặt trời, ánh sáng chói lòa bao trùm lấy người kia, chỉ thấy được một bóng hình cao lớn kiên cường. Trong nháy mắt đó chợt thấy, cảnh tượng này dường như đã từng gặp ở đâu đó, vừa không chân thực mà vừa như khắc sâu vào tận đáy lòng. Bóng người kia chậm rãi đi về phía mình, hét lớn một tiếng: “Em —– dĩ nhiên phụ tôi?”
Câu nói này lại như một lời ma chú vọt tới khiến Triển Chiêu ù tai hoa mắt, còn chưa thấy rõ người tới là ai, Triển Chiêu đã trực tiếp ngã về đằng sau, mặc cho tiếng mẹ hô hoán, tiếng ba gào thét vang lên bên tai, mặc cho anh hai xốc ngang mình lên phóng ra ngoài, mặc cho anh ba vung nắm đấm lên đánh người vừa đến gây nhiễu loạn hôn lễ, mặc cho em gái kêu gào thỉnh cầu… tất cả đều không có can hệ gì với mình. Muốn trốn tránh muốn tách rời, muốn nhu nhược không tỉnh lại nữa…
——————————————————————
Đinh Nguyệt Hoa đứng ngoài phòng bệnh nhìn người kia, người mình yêu sâu đậm, trái tim tựa như đang rỉ máu: Vì sao anh lại nhẫn tâm tổn thương em như vậy? Em tình nguyện để ba mẹ chỉ trích cũng muốn ở bên anh; em tình nguyện lừa dối tiểu ca cũng phải sinh ra con của chúng ta; nhưng vì sao anh có thể tổn thương em như vậy?
Vào khoảnh khắc ấy khi cánh cửa giáo đường bị mở toang, Đinh Nguyệt Hoa xoay người lại, nhìn thấy một bóng người bao phủ bởi ánh mặt trời, ánh sáng chói lòa bao trùm lấy người kia, chỉ thấy được một bóng hình cao lớn kiên cường. Dẫu rằng bóng người kia tối tăm mơ hồ, lại khiến cho lòng Nguyệt Hoa bừng sáng, anh ấy đến rồi! Anh ấy thật sự đến vì mình rồi! Không, không, không! Em không hề phụ anh, là bởi vì em quá đỗi yêu anh! Em tình nguyện lừa dối hết thảy mọi người trên thế gian, nhưng chỉ là vì em yêu anh! Thật may mắn làm sao, em dụng tâm lương khổ không hề uổng phí, anh không phải đã ngàn dặm xa xôi đến rồi sao? Mau lên! Hãy làm chàng kỵ sĩ của em đưa em rời khỏi nơi này! Không quan tâm nơi này hỗn loạn ra sao, là ai đang té xỉu sao? Là ai đang khóc sao? Là ai muốn lôi em nói muốn đưa tiểu ca đến bệnh viện? Không, em không muốn đi, chỉ muốn ở bên anh, van cầu anh, mẹ không cho em đi! Van cầu anh, anh ba đừng đánh anh ấy! Em yêu anh ấy mà!
(xin lỗi nhưng edit đoạn này thấy sến vkl = =”)Nhưng tại sao anh lại muốn tổn thương em như vậy?
Đứng trên sân thượng của bệnh viện, Đinh Nguyệt Hoa đã thay bộ áo cưới mỹ lệ, mặc một chiếc đầm màu xanh nhạt, cô chạy đến bên người đàn ông mà mình yêu tha thiết, “Hạo, cuối cùng anh cũng đến rồi!”
Lý Nguyên Hạo lạnh lùng xoay người, lạnh nhạt nhìn cô, điều này khiến cho nhiệt tình của Nguyệt Hoa nháy mắt bị làm lạnh, có chút không thể tin nổi nhìn hắn, run rẩy hỏi: “Hạo, anh làm sao?”
“Đinh Nguyệt Hoa, cô đừng tưởng bở nữa. Tôi đã sớm nói, tôi không hề yêu cô!”
“Hạo, anh đừng nóng giận! Mặc dù ba mẹ em phản đối, nhưng trái tim em không hề thay đổi. Mặc dù em muốn kết hôn với tiểu ca, thế nhưng đây đều là vạn bất đắc dĩ.” Nguyệt Hoa dè dặt nói, trái lại còn ngây thơ cười “Hạo, anh đừng dọa em. Anh không yêu em, sao lại đến hôn lễ tìm em?”
Lý Nguyên Hạo lại cười lạnh: “Được rồi, nếu cô đã nói vậy, tôi sẽ nói cho cô biết sự thật. Tôi không yêu cô. Mà hôn lễ hôm nay~ nhân vật chính cũng không phải chỉ có một mình cô sao?”
Đinh Nguyệt Hoa nghe đến đó, có chút sững sờ chưa kịp phản ứng, nhưng theo bản năng lui về phía sau hai bước, sự thực không được yêu này đã mạnh mẽ đả kích cô, nhưng cũng khiến cô chưa kịp tiêu hóa hết ẩn ý trong lời nói của Lý Nguyên Hạo.
Đợi đến khi Đinh Nguyệt Hoa tỉnh lại một chút, Đinh Triệu Huệ đã vọt tới bên người Lý Nguyên Hạo, túm lấy cổ áo hắn, hung hãn nói: “Hai anh em bọn tao đã sớm cảnh cáo mày, đừng hòng có ý đồ không an phận với nó!”