Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính

Chương 136

“Cậu đừng tìm tôi.” Dư Bắc đau hết cả đầu. “Chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt. Cậu đi tìm Cố Diệc Minh đi. Anh ấy là bạn từ thuở nhỏ của cậu cơ mà? Sẽ không làm gì cậu đâu.”

“Anh đừng mở mồm ra mỉa mai.”

Lâm Bối Nhi nhìn chằm chằm vào Dư Bắc.

“Giấy đăng ký kết hôn của anh đâu? Đưa đây cho tôi xem.”

Lâm Bối Nhi ra lệnh.

Dư Bắc lấy làm lạ.

“Cậu xem giấy đăng ký kết hôn của tôi làm gì? Tự rước bực vào thân à?”

Lẽ nào cậu ta muốn xé nó đi?

Vậy không được, mình còn chẳng nỡ xé đây này.

“Tôi không tin anh Diệc Minh sẽ kết hôn với anh!” Lâm Bối Nhi khẳng định chắc nịch. “Chắc chắn là vì để dẹp yên dư luận trong nước nên anh ấy mới tung tin giả! Sao anh ấy có thể lấy anh được?”

Khiến cậu thất vọng rồi, bọn tôi kết hôn thật.

Dư Bắc im lặng, vì không muốn tỏ ra kiêu ngạo.

Kiêu ngạo sẽ làm con người ta tụt hậu.

“Tin hay không tuỳ cậu…”

“Tôi không tin! Anh Diệc Minh không hề yêu anh!” Lâm Bối Nhi mất bình tĩnh, gào lên. “Anh đưa giấy đăng ký kết hôn cho tôi xem! Trừ phi tận mắt nhìn thấy, nếu không thì tôi còn lâu mới bỏ cuộc!”

Cố Diệc Minh yêu tôi đấy, cậu bảo có tức không?

Dư Bắc không nói ra, chọc vào tên điên này rồi chẳng biết cậu ta sẽ làm gì.

“Không xem được.” Dư Bắc nhún vai, đáp. “Tôi cũng không rõ Cố Diệc Minh giấu đi đâu.”

Nhắc tới chuyện đó, Dư Bắc còn cảm thấy khó hiểu.

Sao Cố Diệc Minh phải giấu kỹ thế?

Sợ mình cầm giấy đăng ký kết hôn chạy mất à?

Đúng thật là…

Canh chừng mình chặt quá.

“Anh không biết?”

Lâm Bối Nhi nửa tin nửa ngờ.

“Ừ, ừ, cậu hỏi đi anh ấy đi. Chưa biết chừng anh ấy mang theo bên mình.”

“DƯ BẮC!”

Lâm Bối Nhi đột nhiên thét ầm lên, làm Dư Bắc đinh tai nhức óc.

Cầm tinh cái còi hả má?

“Gì?”

“Sao anh ti tiện vậy?” Lâm Bối Nhi nhìn Dư Bắc trừng trừng.

“Sao cậu lại chửi tôi?”

Cố Diệc Minh nên lôi cổ cả Lâm Bối Nhi đến chỗ tên lang băm Vương Canh Thạc khám bệnh.

Liệu có phải cậu ta mắc chứng hưng cảm không?

“Chính là cái kiểu đếch liên quan tới tôi vô cùng ti tiện này của anh! Anh cậy mình dụ dỗ được anh Diệc Minh nên vênh váo!” Lâm Bối Nhi chỉ tay vào mặt Dư Bắc, chửi bới. “Anh nghĩ bản thân mình có gì? Hả? Anh có gì để anh Diệc Minh thích? Xét về gia thế, diện mạo, tài năng thì tôi thua kém anh ở điểm nào? Tôi nói cho anh biết, anh chẳng là cái thá gì hết!”

Mẹ kiếp.

Dư Bắc sôi máu.

Đừng chọc vào nỗi đau của người khác như thế chứ.

Dư Bắc lại còn không thể cãi được.

Nói vớ nói vẩn cái sự thật gì vậy?

Nghĩ kỹ lại thì thấy tiếc thay cho Cố Diệc Minh.

Rút cục anh ấy thích mình ở điểm nào nhỉ?

Thích mình ngày đánh chén năm bữa, mỗi bữa ngốn hết hai cân rưỡi đồ ăn?

Thích mình tuy không cao nhưng kén cá chọn canh?

Thích mình trói gà không chặt, quần áo cũng phải nhờ Cố Diệc Minh mặc?

Bảo sao mẹ suốt ngày chê mình là đồ có đỏ mà chẳng có thơm, được mỗi cái mã.

Cố Diệc Minh chỉ đơn giản là yêu tấm thân đẹp đẽ này của mình thôi.

Thứ đàn ông nông cạn.

“Ơ kìa… Rút cục cậu muốn làm gì?”

Phải chửi cho mình bật khóc tu tu thì cậu ta mới vui hả?

“Tôi đã rơi vào bước đường cùng rồi.” Lâm Bối Nhi nói bằng giọng lạnh lẽo. “Liệu có phải là nếu anh không tồn tại, anh Diệc Minh sẽ quay về bên cạnh tôi không?…”

Cái giọng đáng sợ này…

Dư Bắc cảm thấy không ổn.

“Cậu đừng đâm đầu vào ngõ cụt nữa. Trên đời này đâu phải chỉ mình Cố Diệc Minh là đàn ông, cậu nhìn thoáng ra một tí.” Dư Bắc khuyên. “Huống hồ bây giờ đang ban ngày ban mặt, nước Mỹ không phải nơi nằm ngoài vòng pháp luật, cậu coi chừng…”

“Anh cũng biết đây là Mỹ… Là địa bàn của tôi.”



Lâm Bối Nhi vừa dứt lời, một cánh tay đã xuất hiện trước ngực Dư Bắc, kẹp lấy cổ cậu.

Xét theo màu da trên cánh tay cơ bắp cuồn cuộn này thì đó là một gã đàn ông da đen.

“Lâm Bối Nhi, cậu bình tĩnh đi. Ư…”

Miệng Dư Bắc bị bịt lại, tay cũng bị vặn ngược ra đằng sau. Chắc gã đàn ông da đen chê cậu ồn ào nên dùng cùi chỏ thụi cho một phát, làm ngực Dư Bắc đau âm ỉ, còn miệng cậu bị nhét giẻ vào.

Sau đó bọn chúng bịt mắt Dư Bắc, kéo lên xe.

Chẳng biết Lâm Bối Nhi định lôi Dư Bắc đi đâu.

Dư Bắc thấp thỏm.

Nghe nói tình hình an ninh trật tự bên Mỹ không ổn lắm, đầu gấu đánh nhau đầy đường.

Sẽ không đem mình đi bán thật đấy chứ?

Hay là giết xong phi tang xác, buộc đá rồi ném xuống biển?

Bây giờ Dư Bắc rất hối hận, mình đối chọi với Lâm Bối Nhi làm gì?

Người đắm chìm trong tình yêu đâu có lý trí.

Chiếc xe dừng lại, Dư Bắc bị túm cổ lôi xuống, liên tục bị xô mạnh về phía trước, chẳng biết ai còn đạp một phát vào mông cậu.

Ức thật sự.

Cố Diệc Minh còn chưa bao giờ trói mình như vậy.

Rút cục mọi thứ cũng lắng xuống.

Dư Bắc không rõ mình đang ở đâu. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hai, ba người, khi giẫm trúng ống thép còn nghe thấy tiếng vọng.

Lâm Bối Nhi đang rì rầm nói chuyện với mấy tên kia bằng tiếng nước ngoài. Dư Bắc rất bực, họ nói nhanh quá, chẳng hiểu gì cả.

Giờ nhớ tới lời dạy bảo của giáo viên tiếng Anh thì đã muộn.

Học giỏi Toán Văn Anh, đi đâu cũng không sợ.

Đúng là lời tâm huyết.

Xin lỗi thầy cô, em sẵn lòng quay về học lại.

“Ư ư…”

Dư Bắc kêu mấy tiếng giống trong phim.

Chẳng ai thèm ngó ngàng đến cậu.

Nhổ miếng giẻ trong miệng ra vậy.

“Lâm Bối Nhi?” Dư Bắc hét lên, không có người trả lời. “Lâm Bối Nhi! Cậu đâu rồi? Chúng ta nói chuyện.”

Lâm Bối Nhi vẫn coi như là còn chút lương tâm, cậu ta tháo tấm vải bịt mắt Dư Bắc xuống.

Dư Bắc bị ánh sáng làm chói mắt.

Cậu vội vàng nhìn xung quanh, một nơi đổ nát, có lẽ là nhà máy bỏ hoang.

Hai gã đàn ông da đen đứng bên cạnh cậu trông như hai ông hộ pháp Kim Cang đen sì sì.

Trên cơ thể họ còn xăm hình hết sức hổ báo, có một tên xăm từ “Dỡ”.

Dư Bắc không hiểu kiểu gì.

Rồi, mong Cố Diệc Minh tới tìm mình cũng không thể nào mong được.

Giờ người ta là dao, là thớt, còn mình là miếng thịt ba chỉ nhỏ nhoi nằm trên thớt, đành phải chịu thua thiệt.

Dư Bắc định lý luận với Lâm Bối Nhi một phen.

“Đừng nhìn nữa. Đừng nói anh, ngay cả người bản xứ cũng chẳng tìm ra chỗ này đâu.”

Lâm Bối Nhi lạnh lùng bảo.

“Ơ kìa, chúng ta có thù oán gì? Cậu lôi tôi đến chỗ quái quỷ này để làm gì? Thật sự không đáng phải phạm pháp chỉ vì một Cố Diệc Minh đâu. Rồi về sau cậu tính làm nghệ sĩ như thế nào?”

Lâm Bối Nhi rõ ràng là chẳng hề bị lay chuyển.

“Không đáng? Giờ anh đã có mọi thứ thuộc về anh Diệc Minh, đương nhiên anh thấy không đáng.”

Mọi thứ?

Ví dụ như?

Tài sản?

Dư Bắc đặt bản thân vào vị trí của cậu ta để suy nghĩ.

Không phải chỉ là mối thù cướp chồng thôi sao? Có gì to tát chứ?

Nếu có kẻ nào cướp Cố Diệc Minh…

Đờ mờ, mình liều mạng với nó luôn.

Chặn đường kiếm ăn của người ta khác gì giết bố mẹ người ta đâu!

“Ok, đáng, đáng. Được chưa?” Dư Bắc vỗ về cậu ta. “Nhưng chuyện gì cũng có thể giải quyết theo cách hoà bình, cậu đừng trở nên cực đoan. Cậu thả tôi ra trước rồi chúng ta tìm một hàng quán nào đó ngồi. Cậu muốn gì thì để tôi xem xem liệu có đáp ứng được không.”

Thật ra Dư Bắc không trách Lâm Bối Nhi nhiều.

Dù sao nếu không có Lâm Bối Nhi hỗ trợ, mình và Cố Diệc Minh còn phải nhập nhằng mười năm nữa.

Tuy quá trình gian khổ nhưng kết quả lại tốt đẹp.

Lâm Bối Nhi hoàn toàn không bị thuyết phục bởi Dư Bắc, cậu ta nhìn Dư Bắc bằng ánh mắt u ám.

“Tôi muốn… khiến anh biến mất khỏi thế giới này.”

Đệt…



Dư Bắc sợ vãi linh hồn, run cầm cập.

Lâm Bối Nhi sẽ không gây ra án mạng đấy chứ?

Moá…

Lâm Bối Nhi vừa nói vừa đi qua đi lại.

“Anh Diệc Minh không yêu anh, cùng lắm chỉ có thiện cảm thôi. Vì trông anh giống em gái anh ấy nên anh ấy mới dành cho anh chút tình cảm đặc biệt. Nếu anh biến mất, anh Diệc Minh cũng chẳng đau lòng mấy, sẽ quên anh nhanh thôi…”

Dư Bắc vội vàng xen vào, bảo: “Không, không, như vậy tôi sẽ trở thành vầng trăng sáng trong lòng Cố Diệc Minh, cả đời anh ấy chẳng quên nổi tôi. Có bao nhiêu là vết xe đổ rồi, cậu biết chứ hả?”

“Anh chỉ là kẻ thay thế, đâu quan trọng đến mức ấy. Dẫu một năm, hai năm,… Hay mười năm, tôi đều đợi được. Tóm lại, đợi ngày nào đó anh Diệc Minh buông xuôi, tôi bèn có thể ở bên cạnh, bước tiếp cùng anh ấy.”

Dư Bắc nghi ngờ cậu ta bị đầu độc bởi teenfic.

Sao trong đầu toàn chuyện yêu đương thế nhỉ?

Lâm Bối Nhi nói những lời này giống kiểu độc thoại, muốn thuyết phục bản thân hơn.

Chứng tỏ thật ra cậu ta chưa hạ quyết tâm, còn đang lưỡng lự.

Dư Bắc cảm thấy mình vẫn có thể vực Lâm Bối Nhi dậy, cứu lấy cậu ta.

“Cậu đừng nghĩ đơn giản vậy…”

“Đứng trên Tháp Tokyo, lần đầu tiên đưa mắt nhìn thật xa…”

Dư Bắc bị tiếng nhạc chuông điện thoại ngắt lời.

Nhạc chuông dành riêng cho Cố Diệc Minh.

Dư Bắc tuyệt vọng khủng khiếp.

Lúc này Cố Diệc Minh góp vui cái gì thế hả?

Tay Dư Bắc bị trói, vốn cậu định nhân khi Lâm Bối Nhi và hai gã da đen không đề phòng, gọi điện thoại cầu cứu.

Giờ thì hay rồi, xong phim.

Lâm Bối Nhi lôi chiếc điện thoại từ trong túi áo Dư Bắc ra, nhìn chằm chằm màn hình một lúc.

“Cậu nghe đi… Người ta tìm tôi có việc đấy.”

Lâm Bối Nhi không ngu ngốc như vậy, cậu ta lẳng lặng chờ điện thoại đổ chuông xong.

Chưa tới năm giây, tiếng chuông tiếp tục vang lên.

Lâm Bối Nhi nhấn vào mà hình, muốn lướt sang phần từ chối, song lại do dự.

Cuối cùng, không ngờ Lâm Bối Nhi nhấn nút nghe.

“Cố Diệc Minh! Mau cứu em với!!! Ư…”

Dư Bắc kêu ầm lên như lợn bị chọc tiết, sau đó bèn bị gã da đen bịt cả mũi lẫn miệng, suýt nữa thì tắt thở.

Lạ là bên phía Cố Diệc Minh chẳng hề hồi đáp.

Lẽ nào chỗ quái quỷ này sóng kém?

Lâm Bối Nhi cũng gí máy vào sát tai để nghe, còn cố ý mở loa ngoài.

Vẫn không ai nói gì, chỉ có tạp âm vô cùng ồn ào.

Sau đó Dư Bắc nghe loáng thoáng thấy tiếng xe cảnh sát.

Tim Dư Bắc lập tức vọt lên tận cổ họng.

Cố Diệc Minh sao rồi?

Chẳng phải anh ấy đến công ty của Cố Hồng Sênh ư?

Bị cảnh sát bắt à? Hay xảy ra chuyện gì?

Đầu óc Dư Bắc rối tinh rối mù.

Lâm Bối Nhi nghe một lát, cũng đứng nghệt ra, sau đó cậu ta cúp máy rồi mới hoàn hồn lại.

“Lâm Bối Nhi, đám các cậu đang giở trò gì đây?”

Trán Lâm Bối Nhi vã mồ hôi. Cậu ta chẳng buồn giải thích với Dư Bắc mà quay người đi vào góc nhà kho để gọi điện thoại.

“Bố.”

Dư Bắc nghe thấy tiếng Lâm Bối Nhi nói chuyện, cậu ta còn mở loa ngoài.

“Bố, tình hình bên đó thế nào?”

“Rất thuận lợi, cảnh sát đã bắt Cố Hồng Sênh rồi.”

Dư Bắc ngơ ngác.

Tại sao lại bắt Cố Hồng Sênh?

Bố Cố phạm tội hả?

Lâm Bối Nhi sốt ruột hỏi: “Vậy anh Diệc Minh thì sao?”

“Bố nào biết, chẳng thấy nó đâu cả.” Bố Lâm Bối Nhi ngừng lại rồi bảo: “Bối Nhi, bên con nhanh chóng xử lý sạch sẽ đi, đừng để lại dấu vết.”

Xử lý gì?

Còn có thể là gì nữa?

Mẹ kiếp, muốn thủ tiêu mình đây mà!

Sự việc nghe có vẻ phức tạp và nghiêm trọng hơn Dư Bắc nghĩ nhiều.

Moá, mình vừa làm dâu nhà giàu thì đã bị cuốn vào một màn ân oán tình thù của giới thượng lưu?!
Bình Luận (0)
Comment