Làm Càn

Chương 128

Chương 128: Chị thích em

Thẩm Mộ Thanh vô thức đuổi về phía trước, bước chân loạng choạng, cuối cùng cũng không đuổi theo.

Đôi mắt của cô ấy lênh láng nước mắt.

Hiện trường chia thành hai góc máy, lần lượt cho hai người.

Ống kính của Hàn Tử Phi chuyển động theo bước chân đang lướt qua ngọn cỏ mọc dài bên bờ sông, đi về phía nhà mình, vừa đi vừa khóc, nước mắt rơi đầy mặt.

Hai người từng nói mỗi năm đi du lịch hai lần, hai người từng nói cùng nhau đi ngắm bướm ở thung lũng bướm Monarch, Mexico, hai người từng nói...

Hàn Tử Phi khóc đến nỗi không thở được, cô chầm chậm quỳ xuống, tiếng khóc càng ngày càng tan vỡ tuyệt vọng.

Tất cả mọi người ở hiện trường nghe xong đều đau xót trong lòng, không ít nhân viên trộm đỏ vành mắt theo, lấy khăn giấy lau nước mắt.

So với màn biểu diễn bộc lộ toàn bộ cảm xúc ra ngoài của Đường Nhược Dao, đau như cắt từng khúc ruột, không còn là chính mình. Màn biểu diễn của Tần Ý Nùng lại nội liễm hơn rất nhiều.

Ngoài bước chân loạng choạng ban đầu, đôi chân của Thẩm Mộ Thanh như trời trồng, nhìn bóng lưng rời đi của Hàn Tử Phi, không hề động đậy. Lần này chia làm hai ống kính, một ống kính quay bóng lưng của cô, bờ vai cô thẳng tắp, giống như dây đàn được kéo căng hết mức, không biết thời khắc nào đột nhiên đứt đoạn. Phải quan sát vô cùng tỉ mỉ, mới có thể phát hiện sự run rẩy đau khổ nín nhịn lúc này của cô ấy.

Chuyển tới chính diện, nước mắt trong đôi mắt cô ấy càng ngày càng nhiều, hàng mi dài mang theo những giọt lệ trong suốt, muốn trào khỏi vành mắt, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không rơi xuống, giữ nguyên trạng thái lơ lửng như thế.

Kéo căng, lại kéo căng.

Trời đất mù mịt tối đen, hai người một xa một gần.

Hàn Ngọc Bình nhìn màn hình thở một hơi thật dài, cất cao giọng nói: "Cắt!"

Toàn thân Tần Ý Nùng thoát lực, cơ thể lảo đảo, nước mắt ào ào rơi xuống.

"Chị Tần." Quan Hạm thức thời đưa khăn giấy cho cô ấy.

Tần Ý Nùng xua tay, một tay che lại mắt mình, lặng lẽ rơi lệ, mới sụt sịt chiếc mũi đỏ ửng, cầm lấy lau cho mình. Cô ấy nhấc môi, âm thanh khàn khàn nói: "Đi xem cô Đường thế nào rồi."

Đường Nhược Dao có một cảnh quay xa, cho nên cô vẫn còn đi ở bên kia, đã cách mọi người rất xa.

Quan Hạm nói: "Trợ lí của cô ấy đã qua đó rồi."

Tần Ý Nùng nhìn về hướng ấy, không yên tâm, không có thời gian tránh hiểu lầm, nói: "Tôi với em cùng đi."

Cảm xúc của Tần Ý Nùng còn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảnh quay, hai chân có chút nhũn, cô ấy bước một bước, liền lảo đảo thiếu chút nữa ngã về phía trước, Quan Hạm đưa tay ra đỡ cô ấy, cô ấy đã vất vả chống đỡ nhanh chân đi về phía trước.

Quan Hạm vội vàng đi theo.

Đường Nhược Dao khóc lóc rơi lệ, nước mắt còn chưa dừng lại, vì câu "Cắt" của Hàn Ngọc Bình ở quá xa, cô căn bản không nghe được. Có nhân viên đi tới nhắc nhở, cô chỉ hoang mang ngẩng đầu nhìn đối phương một giây, mất hai giây phản ứng, khàn khàn thút thít nói: "Tôi biết rồi."

Sau đó tiếp tục ôm cánh tay khóc lên, tiếng khóc kiềm chế nín nhịn.

Nhân viên thấy cô khóc thảm thiết như thế, tay chân nhất thời không biết làm sao, Tân Tinh chạy nhanh tới, đã quen thuộc khi nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Nhược Dao, nói với nhân viên đoàn phim: "Chị làm việc đi, ở đây có em là được rồi."

Nhân viên đoàn phim cảm kϊƈɦ chắp tay chữ thập với cô nàng: "Vậy cô Đường giao lại cho cô nhé."

Tân Tinh thành thục ngồi xổm xuống một bên Đường Nhược Dao, biến bản thân thành cây nấm hình người, trong tay đã chuẩn bị một chồng khăn giấy, chờ lệnh bất cứ lúc nào.

Tần Ý Nùng nhìn thấy Đường Nhược Dao co tròn trêи mặt đất, trong lòng đau xót, sau đó dường như là chạy tới. Tân Tinh nhìn thấy bóng dáng cô ấy, vội vàng đứng dậy, cung kính nói: "Cô Tần."

Tần Ý Nùng hất hất tay với cô nàng, Tân Tinh biết ý lui đi.

Tần Ý Nùng đi tới, sánh vai ngồi xuống cạnh Đường Nhược Dao, bàn tay nắm lấy cổ tay cô, khẽ gọi một tiếng: "Đường Nhược Dao?"

Đường Nhược Dao cắn lấy cánh tay mình, tiếng khóc nhỏ dần đi, quay đầu nhìn cô ấy, ánh mắt ngây ra như tượng gỗ.

Tần Ý Nùng bỗng dưng hoảng hốt, giống như có sợi dây thừng buộc trái tim mình lại, quấn thật chặt, ngạt thở đau đớn, rất lâu sau, cô ấy dịu dàng sửa thành: "Dao Dao."

Biểu cảm tê liệt của Đường Nhược Dao xuất hiện một tia hoang mang, ánh mắt lạnh lẽo cũng dần sinh ra đôi phần ấm áp, sau đó là giãy giụa.

Tần Ý Nùng biết cô đang phân biệt cho rõ người trước mặt rốt cuộc là ai, đưa tay ra muốn ôm lấy cô, đột nhiên Đường Nhược Dao phản ứng kịch liệt đẩy vai cô ấy ra, nước mắt lại ào ạt rơi xuống.

Tần Ý Nùng không kịp phòng bị, bị cô đẩy ngã ngửa ra sau, ngồi bệt trêи mặt đất.

Đường Nhược Dao vô thức đưa tay ra, muốn đỡ cô ấy, nhưng lại cứng ngắc dừng giữa không trung.

"Xin lỗi." Ngón tay của Đường Nhược Dao nắm lại thành quyền, thu về, trêи mặt toàn là vệt nước, lắc đầu trốn ra sau, "Xin lỗi, em..."

Tần Ý Nùng đỡ lấy lòng bàn tay của Quan Hạm đứng lên, dịu dàng nói: "Không sao. Tôi tránh đi một lúc đã."

"Xin lỗi." Đường Nhược Dao vừa khóc vừa nói.

"Không sao." Tần Ý Nùng thử xoa đầu cô, nhưng lại bị tránh đi, ngón tay cô ấy co lại, đáy mắt không giấu nổi thất vọng, ngay sau đó, cô ấy phấn chấn tinh thần, dịu giọng nói, "Đợi em dịu lại rồi nhắn tin cho tôi nhé."

Đường Nhược Dao gật đầu, cô ngẩng đôi mắt đỏ au của mình lên nhìn Tần Ý Nùng, trêи người Tần Ý Nùng còn mặc đồ của Thẩm Mộ Thanh. Sau đả kϊƈɦ khủng khϊế͙p͙ ban nãy, cô không nhịn được phản kháng với nhân vật Thẩm Mộ Thanh, nghiêng đầu kịch liệt nôn khan.

Ngón tay của Tần Ý Nùng đâm sâu vào lòng bàn tay, sắc mặt trắng bệch đi, đôi môi cô ấy run lên, ánh mắt trốn tránh: "Tôi... tôi đi trước đây."

Đường Nhược Dao không phân biệt hiện thực và phim ảnh, cô ấy không như vậy. Hành động ban nãy của Đường Nhược Dao, kϊƈɦ hoạt thần kinh mẫn cảm của cô ấy, Tần Ý Nùng quay người đi, liên tục làm động tác hít thở sâu, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.

Đường Nhược Dao ghét bỏ Thẩm Mộ Thanh, không phải ghét bỏ cô ấy.

Liên tục nhắc nhở bản thân, Tần Ý Nùng nhắm mắt lại, đâm lên ngón tay run rẩy của mình, chia hơi thở thành mấy lần từ từ thở ra, nói với Quan Hạm: "Chúng ta đi thôi."

Đi được mấy bước, cô ấy dừng lại, dặn dò: "Bảo A Tiêu mua chút đồ ngọt, đưa đến phòng nghỉ của cô Đường." Nghe nói đồ ăn ngọt có thể khiến tâm trạng của con người tốt hơn.

"Vâng."

"Mua cả canh hầm nữa, bổ sung dinh dưỡng."

"Vâng."

Môi mỏng của Tần Ý Nùng động đậy, dường như còn muốn nói gì đó, quay đầu nhìn chăm chú một cái, thở dài: "Đi tìm đạo diễn Hàn."

Hàn Ngọc Bình ngồi trước màn hình máy quay chuyên dụng xem phát lại, Tần Ý Nùng chậm trễ rất lâu mới đi tới, ông tua đi tua lại xem mấy lần, ngẩng đầu nhìn một mình Tần Ý Nùng đơn độc đi tới, hỏi: "Đường Nhược Dao đâu?"

"Đang khóc."

"Chưa dịu lại à?" Hàn Ngọc Bình nhíu mày, cúi đầu nhìn đồng hồ, "Cảnh này quay xong mười mấy hai mươi phút rồi đấy?"

"Vâng." Trong lòng Tần Ý Nùng cũng chua xót theo đó, cô ấy ổn định lại, miễn cưỡng đè xuống, nhấc khóe môi lên, "Bạn nhỏ nhập vai quá sâu."

"Tôi biết." Hàn Ngọc Bình trầm giọng, nói.

Hàn Ngọc Bình và Đường Nhược Dao là lần đầu tiên hợp tác chung, đương nhiên cũng từng cùng những đạo diễn thân quen khác thảo luận về cô, mọi người đều nói Đường Nhược Dao thiên phú xuất chúng, là cánh chim đầu đàn cho thế hệ diễn viên trẻ hiện tại, chỉ cần đi đúng đường, cần cù chịu khó, sau này tuyệt đối sẽ có được thành tựu to lớn, đây là nhận thức chung mà tất cả đạo diễn từng hợp tác với Đường Nhược Dao đạt được. Nhưng ưu điểm lớn nhất của cô lại là khuyết điểm lớn nhất, trẻ tuổi kinh nghiệm ít, diễn xuất dùng phương pháp làm tổn hại thân thể, dốc toàn bộ tình cảm, suy nghĩ của nhân vật là suy nghĩ của cô, cảm nhận của nhân vật là cảm nhận của cô, như nước chảy mây trôi, chân thành cảm động lòng người.

Thế nên Đường Nhược Dao suốt từ khi đặt chân vào giới vẫn chưa có tiến triển gì nhiều, không chỉ là nguyên nhân học hành, mà mỗi một bộ phim quay xong, cô cần thời gian để bản thân trở về cuộc sống của Đường Nhược Dao. Tần Ý Nùng có thể liên tục vào đoàn làm phim, rất thành thục trong việc xây dựng những nhân vật khác nhau, cô không làm được, càng là vai diễn tình cảm sâu đậm, cô càng cần nhiều thời gian để điều chỉnh.

Không tiếc thân mình vì nghệ thuật, cuộc sống của bản thân, tình cảm của bản thân, thậm chí là tính mạng của bản thân, đây dường như là điểm chung của rất nhiều diễn viên thiên tài trong giới. Nhân sinh như kịch, kịch như nhân sinh, trêи thế giới có bao nhiêu diễn viên ưu tú vì không thoát vai trong phim, cuối cùng đi vào con đường tự hủy diệt.

Các đạo diễn thật ra rất không muốn nhìn thấy cảnh tượng này, bởi vì kẻ điên cùng vĩ nhân luôn luôn chỉ cách nhau đúng một bước.

Sắc mặt Hàn Ngọc Bình có chút lo lắng, hỏi: "Cháu an ủi con bé chưa?"

Tần Ý Nùng chuyển ghế tới ngồi cạnh ông, im lặng một lúc, mới nói: "Em ấy không muốn nhìn thấy cháu."

Sắc mắt Hàn Ngọc Bình lạnh lẽo.

Tình hình của Đường Nhược Dao còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của ông, chẳng trách trước khi khởi quay Lâm Quốc An còn đặc biệt nhắc ông về chuyện này, hi vọng ông có thể giúp cô uốn nắn "tật xấu" này.

Từ khi "Bản Sắc" khởi quay, Đường Nhược Dao biểu diễn không hề tệ, thỉnh thoảng xảy ra chút vấn đề, Tần Ý Nùng đều nghĩ cách giải quyết giúp cô, Hàn Ngọc Bình cũng không nói nhiều, chỉ nhắc nhở Đường Nhược Dao một câu.

Mà Tần Ý Nùng vẫn luôn che giấu quan hệ với Đường Nhược Dao với thế giới bên ngoài, thỉnh thoảng mấy ông đạo diễn nói chuyện phiếm trêи bàn ăn, cũng không nói cụ thể, thêm nữa đạo diễn và diễn viên có khoảng cách, đối phương không có việc gì cũng không đặc biệt nhắc tới khuyết điểm của người này người kia. Cuối cùng, cô ấy và Đường Nhược Dao lại ít có cơ hội gặp mặt, vốn dĩ cô ấy không biết tình hình của Đường Nhược Dao đã nghiêm trọng đến thế, thực tế mà nói, cô ấy không hiểu một chút nào.

Suy cho cùng Tần Ý Nùng quanh năm bận rộn với công việc, có thể dành thời gian xem và phân tích phim của Đường Nhược Dao, đưa ra ý kiến chỉ đạo tương ứng đã tốn không ít công sức của cô ấy, không có thời gian... theo dõi quá trình quay phim cụ thể của cô, ngay cả việc nhập vai quá sâu, cũng là khi ở đoàn làm phim "Bản Sắc" mới biết. Cô ấy cho rằng Đường Nhược Dao cùng lắm là lúc quay phim nhập vai sâu một chút, không ngờ đã đến bước không màng thân mình như thế.

Diễn như kẻ điên.

Tần Ý Nùng đột nhiên hiện lên cụm từ này.

Ánh mắt cô ấy trầm xuống, bản thân không nên lơ đãng như thế. Nếu cô ấy để tâm sớm hơn một chút, nhất định sẽ nghĩ cách để cô cải thiện phương pháp biểu diễn ngay từ khi bắt đầu quay phim, mà không phải để sự việc tự do tiến triển thành hiện tại, thậm chí dùng chính mình để cô nhập vai, vô hình trung châm dầu vào lửa.

Tần Ý Nùng ngồi bên Hàn Ngọc Bình, nghiêm túc hỏi: "Em ấy đã vậy từ trước rồi sao ạ?"

Hàn Ngọc Bình lắc đầu, cẩn thận nói: "Tôi chỉ nghe đạo diễn khác nói, không biết phương pháp biểu diễn dùng cả mạng sống của con bé hình thành từ lúc nào, cụ thể thì cháu đi hỏi con bé đi. Tôi cảm thấy là từ rất lâu rồi, con bé biểu diễn theo cách này đã trở nên thành thục rồi."

Ban nãy cảnh quay kia đến Hàn Ngọc Bình cũng không thể bới lông tìm vết. Hơn nữa ông phát hiện, càng là cảnh quay có cảm xúc trập trùng lớn, khả năng bùng nổ của Đường Nhược Dao càng mạnh, không nói đến việc bằng vai phải lứa với Tần Ý Nùng trong cảnh diễn chung, khi đến cảnh đặc tả, khí chất mạnh mẽ thậm chí còn vượt qua Tần Ý Nùng

một cái đầu, nhưng cảnh quay này theo dự định, vốn dĩ Hàn Tử Phi là phía chủ động, lực kéo của cảnh quay càng lớn, xuất hiện kết quả như thế cũng không bất ngờ.

Nỗi đau xé gan xé phổi cảm nhận được trước ống kính, đều là cảm xúc vô cùng chân thật của Đường Nhược Dao, cô còn có thể đau hơn gấp mười lần, trăm lần, thậm chí là nghìn lần so với những thứ biểu hiện ra. Đổi cách nói khác, cô đang đốt cháy cảm xúc của bản thân, cho nên mới không cách nào đối mặt với Tần Ý Nùng.

Sắc mặt Tần Ý Nùng trở nên vô cùng tồi tệ.

Hàn Ngọc Bình lại nói: "Nhưng..."

Tần Ý Nùng lập tức gạn hỏi: "Nhưng gì ạ?"

Hàn Ngọc Bình vốn có ý an ủi cô ấy: "Đây không phải là lần đầu tiên, trước đây con bé quay phim đề tài tình yêu cũng gặp tình huống tương tự, quay năm kia, tên là gì ấy nhỉ..." Hàn Ngọc Bình nhíu mày nghĩ lại, đột nhiên hiện ra trong đầu, "Tên là "Thông Báo Tìm Người", tôi nghe đạo diễn Giang, đạo diễn của bộ phim ấy nói, con bé yêu nam chính yêu tới chết đi sống lại, có cảnh phim vừa quay xong liền tới ôm lấy nam chính khóc lóc thảm thiết, sau đó cũng không phải đều tốt đẹp sao, con bé..."

Hàn Ngọc Bình nói tới đây đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu liếc Tần Ý Nùng một cái, nghiêm túc nói: "Cháu cũng làm nghề này, có lẽ biết tình huống này không thể hoàn toàn tránh được, đừng ghen tuông lung tung, còn mắng con bé, đều là những chuyện xửa xửa xừa xưa rồi."

Tần Ý Nùng trực tiếp nói: "Không đâu."

Cô ấy không phải là người vô lí, cô ấy hiểu làm diễn viên phải trá giá những gì hơn bất kì ai. Hơn nữa lúc đó ngoài một tờ giấy hợp đồng, cô ấy chẳng có quan hệ gì với Đường Nhược Dao, muốn tính chuyện cũ cũng không lật cả những chuyện ấy. Bây giờ cô ấy chỉ lo lắng cho trạng thái tinh thần của Đường Nhược Dao, cùng với việc khi nào cô có thể khôi phục bình thường.

Nếu không phải hôm nay phát hiện Đường Nhược Dao diễn xuất như một kẻ điên, hơn nữa trạng thái khiến người ta vô cùng lo lắng, cô ấy sẽ không tiếc lời khen ngợi cô tận tâm với nghề.

Hàn Ngọc Bình thở phào một hơi: "Vậy thì tốt."

Tần Ý Nùng nói: "Cháu sẽ hỏi rõ ràng."

Hàn Ngọc Bình bổ sung một câu: "Chuyện này không vội được, cháu tùy tiện phá hỏng hệ thống biểu diễn với kết cấu gần như hoàn thiện của con bé, có khả năng sẽ xôi hỏng bỏng không, con bé là người có tiền đồ rộng mở trong nghề, dẫn đường đúng đắn cho con bé, thành tựu tương lai sẽ không thể ước lượng được."

Vẻ mặt của Tần Ý Nùng nghiêm túc: "Cháu biết."

"Từ từ thôi, thời gian còn dài." Hàn Ngọc Bình vỗ vỗ vai cô ấy, "Cực khổ cho cháu rồi."

Tần Ý Nùng vâng một tiếng, đứng dậy, gọi Quan Hạm tới một bên, nhỏ tiếng dặn dò: "Em đi tập hợp tất cả video phỏng vấn của Dao Dao trong mấy năm qua từ lúc ra mắt, nội dung phỏng vấn, đặc biệt có liên quan tới phương diện biểu diễn, còn có tất cả video bên lề khi quay phim có thể tìm được trêи mạng, nhanh chóng gửi cho tôi."

Quan Hạm cúi mặt, trầm giọng đáp: "Vâng."

Cho dù thời gian ra mắt của Đường Nhược Dao khá ngắn, tác phẩm cần chất hơn cần lượng, theo đuổi sự hoàn mĩ, muốn tìm kiếm tất cả tư liệu cũng không phải là chuyện đơn giản. Trong lòng Quan Hạm thở một hơi, trong đầu dần dần hình thành tư duy, nghĩ tối nay quay về sẽ gắng sức tìm kiếm toàn bộ tư liệu.

Tần Ý Nùng: "Gọi nhóm A Tiêu tới, em đến phòng nghỉ đi."

Quan Hạm ngẩn ra.

Đầu óc của trợ lí Quan bảy lỗ tim đột nhiên kẹt lại tạm thời, ngây người tại chỗ, không biết bản thân nên làm gì, hay là ban nãy cô nghe nhầm rồi? Tần Ý Nùng có lúc nào bảo cô rời khỏi bên cạnh cô ấy chưa?

Tần Ý Nùng nói thẳng: "Ở phòng nghỉ có máy tính, bây giờ em đi điều tra đi, ở đây rất an toàn, tôi sẽ không có chuyện gì, có nhóm A Tiêu là được rồi."

Ánh mắt Quan Hạm chấn động, thì ra cô ấy thật sự có ý này!

Trong lòng Quan Hạm long trời lở đất, trêи mặt vẫn không gợn sóng: "Vâng."

Tần Ý Nùng ngừng lại, lại nói: "Phiền em rồi, cố gắng nhanh một chút."

Quan Hạm rũ mắt: "Em nên làm, chị Tần đừng nói như thế."

Cô vội vàng nhấc chân rời đi.

...

Mặt mũi của Đường Nhược Dao đều khóc tới đỏ ửng, mí mắt sưng đỏ, nắm lấy bàn tay Tân Tinh, mới miễn cưỡng đứng dậy khỏi mặt đất, được Tân Tinh dìu dắt, chầm chậm nhấc chân tìm ghế ngồi xuống.

Tân Tinh ngâm chiếc khăn tay trong nước lạnh, nhấc lên vắt khô, Đường Nhược Dao đưa tay nhận lấy, ngẩng đầu trực tiếp đắp khăn tay lên mặt, nước mắt nóng hổi từ khóe mắt trượt xuống, hòa vào trong khăn tay lạnh lẽo.

Hai tay cô che lấy mắt, đột nhiên thút thít thành tiếng, tiếp tục rơi lệ.

Tần Tinh ở bên cạnh lặng lẽ đổi khăn mặt cho cô, khẽ thở dài một hơi.

Không biết từ lúc nào, Hàn Ngọc Bình đi đến trước mặt Đường Nhược Dao, Tân Tinh vừa muốn lên tiếng gọi Đường Nhược Dao, Hàn Ngọc Bình xua xua tay, tỏ ý bảo cô nàng không cần nói.

"Vẫn ổn chứ?" Âm thanh Hàn Ngọc Bình ấm áp thân thiết hiếm thấy.

Đường Nhược Dao nhấc khăn mặt ra: "Đạo diễn Hàn." Cô sụt sịt mũi, nói, "Cháu vẫn ổn."

Ánh mắt Hàn Ngọc Bình yên lòng, khen ngợi: "Diễn hay lắm."

"Cảm ơn đạo diễn Hàn." Đường Nhược Dao phản xạ có điều kiện muốn đứng lên, bị Hàn Ngọc Bình kéo lại, nói: "Nghỉ ngơi đi, nhìn cháu khóc mệt lắm đấy."

Đường Nhược Dao cúi đầu, vẻ mặt lúng túng, nói: "Xin lỗi ạ."

Hàn Ngọc Bình cười nói: "Cái này có gì phải xin lỗi, chứng minh cháu chạm tới cảm xúc chân thật." Ông nói, "Cảnh tiếp theo sắp bắt đầu rồi, có thể quay tiếp không?"

Đường Nhược Dao gật đầu, hít sâu một hơi: "Được ạ, cháu đi rửa mặt."

Cảnh quay tiếp sau vẫn là cảnh khóc, Hàn Tử Phi dọc theo bờ sông về nhà, suốt dọc đường cô đều khóc, từ gào khóc, chuyển thành khóc lóc nghẹn ngào, rồi lại lặng lẽ rơi nước mắt, tiến hành dần dần theo trình tự ba lớp.

Hai cảnh quay trước đã quay xong, cảnh tiếp theo phải đổi bối cảnh, ở ngõ Dương Tây.

"Bản Sắc, phân đoạn 48, cảnh 2. Lần 1, diễn!"

Hàn Tử Phi hồn bay phách lạc, kéo theo bước chân nặng nề, bước đi như xác sống, về đến con ngõ Dương Tây quen thuộc. Cây phượng trong sân nhà Thẩm Mộ Thanh vẫn đang nở, đỏ rực một mảng, chỉ là người bên trong, sau này... không còn dây mơ rễ má gì với cô nữa.

Trong ống kính, hai hàng nước mắt của Đường Nhược Dao lặng lẽ rơi xuống.

Không cần bất kì tấm lót cùng giảm xóc, từ tinh thần tê liệt, tới đôi mắt tràn nước mắt, không chịu bất kì sự khống chế nào lăn xuống gò má, chỉ cần chưa tới một giây thời gian. Trong không phẩy mấy giây, cảm xúc của cô đã trải qua ít nhất ba lần biến chuyển, biểu đạt phong phú lại tỉ mỉ.

...

"Cắt!" Hàn Ngọc Bình dường như nhảy lên từ sau màn hình máy quay chuyên dụng, vỗ bàn kêu lên, "Hoàn mỹ!"

Diễn cảnh quay như vậy đồng nghĩa với việc đào rỗng trái tim Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao lại khóc không còn là chính mình.

Hàn Ngọc Bình nhìn ánh mắt xoi mói nhìn sang của Tần Ý Nùng, rụt cổ lại, lặng lẽ kìm nén biểu cảm của bản thân, lúng túng nói: "Vì nghệ thuật." Ông chuyển chủ đề nói, "Cháu không đi xem con bé à?"

Tần Ý Nùng lạnh lùng nói: "Đang định đi."

Cô ấy quay đầu, ngón trỏ chỉ vào Hàn Ngọc Bình, ánh mắt lạnh lùng: "Cảnh quay này em ấy đạt chưa ạ?"

Hàn Ngọc Bình cầm kịch bản chặn trước người, nói: "Đạt rồi."

Tần Ý Nùng nghiến răng, mới rời đi.

Hàn Ngọc Bình vỗ vỗ lồng ngực của bản thân, ổn định lại sau cơn hoảng loạn. Tần Ý Nùng hung dữ giống như muốn ăn thịt người, thiếu chút nữa dọa cho bệnh tim của ông phát tác dù ông không mắc bệnh.

Cảnh phim này tạm thời dừng lại, Đường Nhược Dao quay liên tiếp hai cảnh khóc, toàn thân vô lực, dựa vào ghế khóc đứt hơi. Tân Tinh lấy khăn mặt lau mặt cho cô, sau đó đỡ lấy cánh tay đối phương, muốn dìu cô về phòng nghỉ, nhìn thấy Tần Ý Nùng cách đó vài bước, liền rụt tay lại.

Cô nàng đứng nguyên tại chỗ, không biết nên làm thế nào mới đúng.

Tần Ý Nùng dừng chân quan sát một lúc, đi tới, ngồi xuống cạnh Đường Nhược Dao.

"Dao Dao." Cô ấy gắng hết sức có thể dùng âm thanh dịu dàng nhất khẽ gọi.

Đầu ngón tay của Đường Nhược Dao nắm chặt lấy mép ghế, gân xanh trêи mu bàn tay nổi lên, cô nhắm mắt, dùng lí trí ép cảm giác kháng cự trong cảm xúc xuống, nhưng cho dù thế nào cũng không thể lập tức gần gũi như lúc trước, cô lạnh lùng thốt lên: "Cô Tần."

Lồng ngực Tần Ý Nùng truyền đến cảm giác đau đớn, dịu dàng hỏi: "Ổn hơn chút nào chưa?"

Khóe môi Đường Nhược Dao cong lên một nụ cười mỉa mai, còn chưa thành hình đã tan thành mây khói, cô muốn cười với Tần Ý Nùng, nhưng không cười nổi, giống như lúc này có hai linh hồn đang giằng co chiến đấu trong cơ thể cô, đem cơ thể cô tách rời.

Đường Nhược Dao lộ ra một tia đau khổ, đầu đau muốn nức toác.

Tần Ý Nùng đưa tay ra, còn chưa chạm vào vai cô, lại nhớ tới chuyện ban nãy, đầu ngón tay khựng lại giữa không trung, ánh mắt cô ấy dịu dàng, cẩn thận từng chút trưng cầu ý kiến của cô: "Tôi... có thể ôm em không?"

Đường Nhược Dao hé miệng, chữ "có thể" kẹt trong yết hầu, lặp lại hai lần cũng không thể nói ra.

Tần Ý Nùng im lặng rất lâu, thu tay về, môi mỏng khẽ mím, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Lúc nào có thể thì nói với tôi, bất cứ lúc nào."

Đường Nhược Dao vâng một tiếng.

Cô cúi đầu xuống, nói: "Xin lỗi."

"Không sao." Tần Ý Nùng đề nghị, nói: "Có muốn về phòng nghỉ không? Uống chút nước ấm, bổ sung nước."

"Vâng."

Đường Nhược Dao ngây ngẩn một mình trong phòng nghỉ nửa tiếng, mới chầm chậm thoát khỏi trạng thái của Hàn Tử Phi, nhưng cô không xác định cô gặp được Tần Ý Nùng liệu tinh thần có tiếp tục hoang mang hay không, thế là co mình trêи sô-pha, gõ chữ gửi tin nhắn cho đối phương: [Cô Tần đang làm gì thế?]

Tần Ý Nùng: [Đợi ôm em]

Đường Nhược Dao cười lên, nước mắt lại đồng thời rơi xuống, rơi trêи đệm lót sô-pha, nói: [Em buồn quá, đau lòng quá]

Tần Ý Nùng: [Tôi biết, ngoan]

Đường Nhược Dao: [Có phải hôm nay em khóc xấu lắm không]

Tần Ý Nùng: [Không, vô cùng xinh đẹp]

Đường Nhược Dao giơ tay lau nước mắt, ngừng khóc cười lên: [Đừng dỗ em mà, cũng không phải em chưa từng quay cảnh khóc, đạo diễn hay nói em khóc không có chút gánh nặng nào, nói khóc là khóc, còn là kiểu khóc bù lu bù loa nữa]

Tần Ý Nùng: [Ở trong lòng tôi luôn xinh đẹp nhất]

Tần Ý Nùng: [Tôi bảo A Tiêu mang cho em chút đồ ăn, cô ấy tới rồi, mở cửa]

Đường Nhược Dao gọi Tân Tinh đi mở cửa, Tân Tinh chạy bước nhỏ đi, vừa mở cửa ra, lập tức ngây người, buột miệng nói: "Tần..."

Một tay Tần Ý Nùng cầm điện thoại, một tay khác vội vàng làm động tác "suỵt", Tân Tinh im lặng, nhận lấy bánh kem từ trong tay A Tiêu, còn có một hộp đồ ăn nhiều tầng tinh tế, hộp đồ ăn rất nặng, tay cô nàng cũng trũng xuống theo đó mới cầm chắc.

Tần Ý Nùng nhỏ tiếng hỏi: "Cô Đường thế nào rồi?"

Tân Tinh thở dài, nói: "Ngồi ở kia bất động, đột nhiên lại bắt đầu rơi nước mắt, vừa mới bình thường một chút." Cô nàng hiển nhiên cũng nhìn ra Tần Ý Nùng lo lắng, tiện miệng an ủi một câu, "Không sao đâu ạ, đợi thời gian này qua đi là ổn, trước đây chị ấy cũng như thế."

Suy nghĩ của Tần Ý Nùng nhanh chóng chuyển biến, hỏi: "Em làm trợ lí của em ấy bao lâu rồi?"

"Chị ấy vừa ra mắt thì em đã ở cạnh chị ấy rồi ạ." Tân Tinh vô cùng tự hào nói.

"Ồ." Tần Ý Nùng híp mắt, hỏi, "Em ấy đóng phim vẫn luôn tổn thương bản thân thế sao? Ờ, ý tôi muốn nói, đem bản thân hóa thành nhân vật trong phim, rất lâu mới có thể thoát vai, giống như hôm nay ấy."

Tân Tinh lí giải mấy giây, gật đầu nói: "Vâng."

Tần Ý Nùng trầm giọng nói: "Tôi biết rồi, em vào đi."

Tân Tinh nghiêng đầu, nghi hoặc: "Cô không vào ạ?"

"Không." Tần Ý Nùng nhìn qua khe cửa một cái, chỉ có thể nhìn thấy vạt áo của Đường Nhược Dao, chỉ sợ Đường Nhược Dao vẫn không muốn gặp cô ấy. Với tính cách của cô, nếu muốn sẽ trực tiếp đi tìm cô ấy.

Tân Tinh nói: "Vậy cũng được." Cô nàng gật gật đầu, "Thế em vào trong đây ạ?"

"Ừ, vào đi, đừng nói với em ấy tôi đã tới."

"... Vâng." Tân Tinh không hiểu, nhưng vẫn đáp ứng.

Cô nàng ở ngoài cửa hơi lâu một chút, lúc vào Đường Nhược Dao hỏi: "Em ở ngoài làm gì thế?"

"Nói chút chuyện với người ta." Tân Tinh qua loa nói.

Cảm xúc của Đường Nhược Dao vẫn xuống thấp, không suy nghĩ nhiều, tự động cho rằng "người ta" là A Tiêu, ánh mắt lướt qua hộp đồ ăn và hộp bánh kem trêи tay cô nàng, ngẩng mặt ngạc nhiên nói: "Nhiều vậy sao?"

Tần Ý Nùng coi cô thành lợn để vỗ béo sao?

Tân Tinh mở hộp đồ ăn ra, bên trong có chay có mặn có cơm, màu sắc hương vị nức mũi, bên trong tầng cao nhất còn có một tờ giấy nhắn.

"Hả? Đây là cái gì?" Tân Tinh hiếu kì đưa tay ra, còn chưa đợi cô nàng mở ra, mặt mày mờ đi, một bàn tay cướp mất tờ giấy nhắn trong tay trước mặt cô nàng.

Đường Nhược Dao nhìn con chữ trêи tờ giấy nhắn xấu tới ma chê quỷ hờn, nỗi buồn đột nhiên bị quét sạch, im lặng cười to.

Thẩm Mộ Thanh là giáo viên, hơn nữa là con gái gia đình có giáo ɖu͙ƈ, từ nhỏ đã luyện thư pháp, chữ viết vô cùng tốt, sinh động lưu loát, rất có phong cách của giới thượng lưu. Khác hẳn với bản thân Tần Ý Nùng.

Không thể không nói cách này của Tần Ý Nùng giúp ích rất lớn cho Đường Nhược Dao thoát vai, Đường Nhược Dao chụp lại tờ giấy nhớ, biết rõ còn cố hỏi: [Mấy chữ này là chữ gì ạ?]

Tần Ý Nùng: [Xấu đến vậy sao? [Em còn như vậy tôi sẽ tức giận đấy.jpg]

Đường Nhược Dao: [Ha ha ha, vẽ cũng không tệ]

Tần Ý Nùng: [Tôi viết là, ăn nhiều một chút [Tức tối.jpg]

Ảnh chế đến lúc cần thì lại không có, Tần Ý Nùng ngồi trêи sô-pha trong phòng nghỉ của mình, mắt nhìn vào điện thoại, thúc giục A Tiêu ở bên cạnh: "Còn ảnh chế nào không, đáng yêu một chút, hài hước cũng được."

A Tiêu đổ mồ hôi hột khắp đầu, lục lọi kho ảnh chế trong nhóm trợ lí: "Chị Tần, chị đợi một chút, em đang tìm đây."

Tần Ý Nùng lẳng lặng nghĩ: Quả nhiên không có Quan Hạm thì không xong.

Đường Nhược Dao: [Nhìn ra rồi, em trêu chị thôi]

Tần Ý Nùng: [Tôi cũng nhìn ra rồi, đùa cho em vui]

Đường Nhược Dao lấy xiên xiên một miếng đồ ngọt, rất ngọt, khóe mắt cong lên, một tay gõ chữ nói: [Em vẫn hơi buồn, chị dỗ em đi?]

Tần Ý Nùng: [Dỗ thế nào?]

Đường Nhược Dao: [Gửi cho em một tin nhắn thoại, nói, Dao Dao] Ban nãy Đường Nhược Dao chỉ bận đau lòng, Tần Ý Nùng gọi cô hai lần cô đều bỏ lỡ, bây giờ chỉ muốn quay ngược thời gian đánh chết bản thân.

Một phút sau, Tần Ý Nùng gửi tới một tin nhắn thoại dài hai giây.

Đường Nhược Dao mở lên.

Tần Ý Nùng: "Dao Dao."

Âm thanh trầm thấp, cô ấy rất ít khi dùng âm thanh trầm thế này để nói chuyện, cho nên hơi khàn khàn, thấp thoáng vẻ gợi cảm khác biệt. Tỉ mỉ lắng nghe, trong đó còn ẩn chứa một tia thẹn thùng cùng non nớt không dễ phát giác.

Lồng ngực Đường Nhược Dao tê dại.

Dòng điện vô hình lan tràn tới toàn thân, Đường Nhược Dao khẽ run lên một cái, cô hòa hoãn lại một lúc, hít sâu một hơi, lắc lư cái đuôi vô hình sau lưng, được voi đòi tiên, nói: [Nói thêm một câu nữa]

Tần Ý Nùng đổi về gõ chữ: [Ừ? Muốn nghe cái gì?]

Nhưng Đường Nhược Dao lại ấn nút ghi âm tin nhắn thoại, mặt mày cong lên: "Nói, chị thích em."
Bình Luận (0)
Comment