Chương 201: Đợi chị đến cưới em
Bởi tiếng gọi này của Đường Nhược Dao, hai người náo loạn thêm một phen.
Nếu còn tiếp tục chơi, trời sẽ tối mất, Tần Ý Nùng chưa tận hứng nhưng phải dừng lại, đưa tay ra véo má Đường Nhược Dao, nghiêm túc nói: "Chị thật sự phải làm việc rồi."
Đường Nhược Dao mềm nhũn cười nói: "Chị đi đi."
Dáng vẻ cô thế này, Tần Ý Nùng sao có thể đi nổi?
Đường Nhược Dao lại giữ Tần Ý Nùng ở lại thêm mấy phút, mới cầm máy chơi game ở một bên lên, cúi đầu không nhìn cô ấy nữa, nói: "Em chơi Zelda một lúc, chị làm xong thì gọi em."
Tần Ý Nùng thở phào một hơi, vuốt ve vành tai người phụ nữ trẻ tuổi, rồi quay người rời đi.
Đường Nhược Dao thật sự không có chút hứng thú nào với trò chơi điện tử, trước đây đều là Văn Thù Nhàn thích chơi, cô chỉ chơi cùng nhóm bạn thân trong phòng kí túc xá, bây giờ có một mình, đúng lúc điện thoại màn hình sáng lên, cô đặt máy chơi game xuống, cầm điện thoại lên.
Các phù dâu phòng 405 đang @ cô.
Thiếu Nữ Xinh Đẹp Vô Địch Vũ Trụ: [Chị cả của chúng ta về Bắc Kinh chưa nhỉ, kêu lên một tiếng đi, người gì ngày mai kết hôn rồi, mà lại không để tâm chút nào vậy @Đường Nhược Dao]
Đường Nhược Dao vội vào gõ chữ: [Về rồi] Cô có chút chột dạ, nói, [Vừa xuống máy bay không lâu]
Văn Thù Nhàn: [Tôi kết thúc công việc rồi, chuyến bay tối, bây giờ đang trêи đường đến sân bay]
Đường Nhược Dao: [Vất vả rồi]
Văn Thù Nhàn: [Thôi, hai chúng ta nói cái đó làm gì]
Đường Nhược Dao: [@Thôi Giai Nhân @Phó Du Quân]
Thôi Giai Nhân nổi bọt: [Chuẩn bị xong rồi]
Phó Du Quân mãi tới bảy giờ mới trả lời, nói: [Tôi bay chuyến sáng sớm, sáng mai sẽ tới]
Hôn lễ của hai người Tần Đường làm theo kiểu Trung Quốc, nhưng lễ nghi cổ đại quá rườm rà, không thể làm theo tất cả, hai người căn bản không định tổ chức lớn, cuối cùng dứt khoát bàn bạc sắp xếp ra một lộ trình.
Bên trong có một mục là, trước hôn lễ một ngày, cô dâu và cô dâu không thể gặp nhau. Tuy điều này là không có khả năng với hai người, nhưng tuyệt đối không được ngủ chung, cho nên tối nay Đường Nhược Dao phải tới ở nhà Hàn Ngọc Bình, đi cùng cô còn có hai vị phù dâu – Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân, mấy chị em muốn tâm sự với nhau.
Không thể trách Đường Nhược Dao quấn lấy Tần Ý Nùng, khó khăn lắm mới được về nhà một lần, còn không thể chung chăn chung gối, quả là một chuyện quá khó khăn đối cặp tình nhân nhỏ đang trong thời kì mặn nồng, may mà chỉ có một ngày.
Tần Ý Nùng chuyên tâm ở văn phòng một lúc, mới xử lí xong việc trong tay.
Lúc trước chậm trễ không ít thời gian, dự tính có thể hoàn thành công việc trước thời gian tan làm bình thường lại bị kéo dài tới khi trời tối. Tần Ý Nùng gập lại tập văn kiện cuối cùng, tắt máy tính đi, đứng dậy duỗi lưng, nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa phòng nghỉ.
Đường Nhược Dao đã ngủ.
Trước khi ngủ có lẽ đã chơi game, đầu gối trêи gối nghiêng sang một bên, một tay thò ra khỏi chăn, lộ ra bắp tay trắng tuyết xinh đẹp, lông mi dày đặc, che đi đôi mắt lúc nào cũng sáng rực đẹp đẽ.
Tóc dài tán loạn vì giấc ngủ, che đi khuôn mặt tinh tế, đôi môi khẽ hé ra, hô hấp đều đặn lại ngắn ngủi.
Tần Ý Nùng ngồi xuống mép giường, đưa tay ra vén lên tóc tai tán loạn, lộ ra khuôn mặt như ngọc như họa.
Cô ấy cúi người xuống, vô cùng chuẩn xác tìm được đôi môi của người phụ nữ trẻ tuổi, hôn lên.
Từ nông tới sâu, chầm chậm đỡ lấy đầu của Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao tỉnh lại, lười biếng mở mắt ra, sau khi nhận ra người đang hôn mình là ai, lại nhắm mắt lại.
Một nụ hôn dài tới mức khiến cho hai bên dường như ngạt thở, Đường Nhược Dao ngồi dậy, nhìn ánh đèn thành phố sáng lên bên ngoài cửa sổ, âm thành khàn khàn hỏi: "Mấy giờ rồi ạ?"
Đầu ngón tay của Tần Ý Nùng vuốt ve đường cong trêи khuôn mặt cô, nói: "Sắp bảy giờ rồi."
"Hẹn đạo diễn Hàn mấy giờ đến nhà chú ấy?"
"Chín giờ." Người già ngủ sớm, Tần Ý Nùng không tiện làm phiền hai người già quá muộn.
Hai tiếng đồng hồ, Đường Nhược Dao muốn về nhà thăm Ninh Ninh và Kỷ Thư Lan, sau đó chuyển hướng tới nhà họ Hàn, cô còn chưa ăn tối, lại sắp tới thời gian hẹn, nhưng hai người vẫn dính cùng một chỗ, không hề động đậy.
Lại kéo dài thêm mười phút, Đường Nhược Dao vỗ nhẹ lên tay Tần Ý Nùng đang ôm lấy cô, cười nói: "Không kịp nữa rồi."
Tần Ý Nùng mới không tình nguyện buông ra, trong miệng lẩm nhẩm câu gì đó, sau đó lấy quần áo cho Đường Nhược Dao, hầu hạ cô mặc lên, cùng nhau về nhà.
"Mommy!"
Đường Nhược Dao vừa vào cửa nhà, thấy một bóng người chạy tới. Đường Nhược Dao kịp thời cong lưng, Ninh Ninh nhào vào lòng cô, ôm chặt lấy cô: "Con rất nhớ mommy."
Đường Nhược Dao xoa đầu bạn nhỏ, dịu dàng nói: "Mommy cũng rất nhớ con."
Đường Nhược Dao chào hỏi Kỷ Thư Lan và dì Phương.
Đường Nhược Dao nói đôi câu với bạn nhỏ, đi tới trước mặt Đường Phỉ, so sánh một chút, hài lòng nói: "Hình như lại cao hơn một chút rồi."
Đường Phỉ cười lộ ra cả hàm răng trắng.
Tần Gia Ninh ở bên cạnh không phục nói: "Mommy, con cũng cao lên rồi!"
Đường Nhược Dao quay đầu đo cho cô bé, khen ngợi nói: "Giỏi quá."
Rất lâu mới về nhà một lần, mọi người đều như thể có một bụng chuyện muốn nói cùng cô, Đường Nhược Dao định ngồi ngoài sô-pha một lúc, nhưng thấy Tần Ý Nùng cho cô một ánh mắt, Đường Nhược Dao hiểu ý, nói: "Con có chút chuyện."
Tần Ý Nùng kéo cô lên tầng.
Mọi người ở dưới nhà, Kỷ Thư Lan và dì Phương nhìn sang nhau.
Đường Phỉ phì một tiếng.
Ba người nhìn thấy tất cả.
Có chuyện gì chứ? Ai chẳng biết hai người lại muốn dính lấy nhau.
Duy chỉ có Ninh Ninh không hiểu phương diện này, kéo lấy tay áo Đường Phỉ, non nớt nói: "Cậu, cháu muốn nghe kể chuyện."
Đường Phỉ nói: "Được, cậu kể cho cháu nghe."
Từ sau khi Tần Ý Nùng chạy tới thành phố W, nhiệm vụ kể chuyện trước khi ngủ tự nhiên được Đường Phỉ tiếp nhận, Đường Phỉ bắt đầu cuộc sống vui vẻ vừa làm cậu vừa làm cha mẹ của mình.
Phòng ngủ tầng hai.
Hai tay Tần Ý Nùng ôm vai Đường Nhược Dao, khẽ lắc qua lắc lại, hừ một tiếng ra mũi giống như đang làm nũng.
Cả người Đường Nhược Dao sắp tan chảy, vẫn phải ép buộc bản thân tập trung lực chú ý, một tay vỗ nhẹ lên lưng cô ấy, dịu dàng dỗ dành: "Chỉ một tối thôi, nhịn một chút là qua rồi, không phải còn nhịn được một tuần sao? Ngoan."
Tần Ý Nùng: "Không muốn."
Đường Nhược Dao nói: "Chị ở cùng em nhé."
Mặc kệ cái gọi là lễ nghi, trời đất rộng lớn cũng không to bằng vợ cô.
Tần Ý Nùng lại nói: "Không được."
Đường Nhược Dao: "Vậy chị nhịn chút nhé."
Tần Ý Nùng: "Không muốn."
Đường Nhược Dao hoàn toàn hết cách, bật cười nói: "Vậy chị nói xem nên làm thế nào."
Tần Ý Nùng không lên tiếng, chỉ hừ hừ làm nũng bên tai cô.
Đường Nhược Dao dứt khoát hừ hừ cùng cô ấy, hừ xong còn oa oa giả vờ khóc hai tiếng.
Tần Ý Nùng bị chọc cười, ngẩng mặt lên từ vai cô, nói: "Em phiền quá đi."
Đường Nhược Dao: "Ha ha ha."
Không nỡ là không nỡ, nhưng cũng không phóng đại như vậy, chỉ là chút sở thích của tình nhân mà thôi. Chơi một lúc đã đủ, Tần Ý Nùng đưa quần áo tắm giặt lấy từ tủ quần áo đã được gấp gọn cho cô, đặt trong túi, nói: "Áo cưới để ở chỗ chú, chín giờ sáng ngày mai, chị sẽ tới đó một chuyến, hôn lễ tổ chức vào chiều tối."
Đường Nhược Dao nhận lấy túi, hỏi: "Tối nay chị không đưa em đi sao?"
Tần Ý Nùng nói: "Đưa, không phải chị..."
Cô ấy dừng lại, thở dài.
Đường Nhược Dao hiểu ý, nói: "Phải xa em, không biết nói gì sao?"
Tần Ý Nùng gật đầu.
Đường Nhược Dao chớp chớp mắt, nói: "Em dạy chị nhé."
Tần Ý Nùng lộ ra ánh mắt xin được chỉ dạy.
Đường Nhược Dao thoáng đỏ mặt, hắng giọng, khẽ nói: "Đợi chị đến cưới em."
Tần Ý Nùng mím môi.
Đường Nhược Dao mặt dày, kết quả không nhận được kết quả mong muốn, không khỏi có chút xấu hổ, thế là ha ha ha cười mấy tiếng, xua tan chút lúng túng kia đi.
Cô giơ túi quần áo trong tay lên, chuyển chủ đề, nói: "Em đói rồi, chúng ta xuống nhà thôi."
Tần Ý Nùng nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt trào lên ý cười.
Hai người ăn bữa tối đơn giản, tài xế lái xe đưa hai người tới nhà họ Hàn.
Thôi Giai Nhân và Văn Thù Nhàn đến sớm hơn cô, hai người đã chào hỏi Hàn Ngọc Bình, Lương Thục, nghe thấy tiếng xe hơi liền chạy tới cổng chờ đợi. Cổng nhà tứ hợp viện là cổng hai cánh mở vào trong, hai người trốn kĩ sau cửa.
Đường Nhược Dao vừa vào cửa, liền nhìn thấy cây hòe già sừng sững trong sân được chăng đầy lụa đỏ đám cưới, còn chưa kịp nói gì, hai bóng người một trái một phải đột nhiên xông tới trước mặt, hô to một tiếng về phía cô.
"Hù!"
Đừng nói là Đường Nhược Dao, đến cả Tần Ý Nùng cũng bị dọa tới nỗi nhảy về sau hai bước, không quên kéo lấy tay Đường Nhược Dao, bảo vệ cô ở sau lưng.
Văn Thù Nhàn chống eo cười điên cuồng: "Ha ha ha ha ha."
Văn Thù Nhàn cũng tươi cười vì trót lọt trò đùa ác.
Đường Nhược Dao đè lấy lồng ngực, bình tĩnh lại: "Dọa chết tôi rồi."
Tần Ý Nùng nhìn rõ hai người, buông tay Đường Nhược Dao ra, nhường đường sang một bên.
Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân nhìn thấy cô ấy, cũng nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn, hai người nhìn sang nhau, đồng thanh hô to: "Chào chị dâu!"
Tuy Đường Đường có vẻ yếu hơn một chút, được bảo vệ sau lưng càng thêm thụ không lật nổi, nhưng nhất định phải cho cô mặt mũi! Đây cũng là mặt mũi của 405!
Tần Ý Nùng ngây ra một giây, cười lên rồi gật đầu, dịu giọng nói: "Chào các em."
Văn Thù Nhàn cười hi hi: "Chị dâu, chúng em dẫn Đường Đường đi chơi đây."
Tần Ý Nùng: "Đi đi."
Đường Nhược Dao chỉ kịp nói với Tần Ý Nùng một câu "Trước khi đi nhớ nói với em một tiếng", liền bị đám bạn cùng phòng chẳng nói chẳng rằng kéo đi. Trước cổng nhà trồng ít hoa cỏ, hiện tại lực chú ý của Đường Nhược Dao lại bị bạn cùng phòng thu hút, lần này đi qua cổng, vào trong phòng, mới ngây ra.
Chỉ thấy tất cả trước mắt, đều là một mảng đỏ rực cho lễ kết hôn.
Mỗi chiếc cây trước phòng đều được thắt dây lụa đỏ đẹp đẽ, hành lang treo hai dãy đèn lồng đỏ, mắt nhìn không thấy điểm cuối.
Điểm nổi bật nhất không chút nghi ngờ gì chính là căn phòng ngủ dán chỉ "Hỷ" lớn, không thắp đèn, từ ngoài nhìn tới vẫn là một mảng đen kịt. Nhưng ánh mắt của Đường Nhược Dao nhìn tới, trái tim vô thức đập nhanh một nhịp.
Văn Thù Nhàn cũng rất hiếu kì, nói: "Chúng tôi vừa tới, cũng chưa kịp xem, cùng qua đó đi."
Ba người đi tới trước cửa, hai người Văn Thôi ăn ý lùi ra, để Đường Nhược Dao đẩy cửa phòng.
Ánh sáng bên ngoài lọt vào, thấp thoáng thấy được căn phòng được bố trí theo phong cách phòng tân hôn thời cổ, Đường Nhược Dao ngẩn ra mấy giây, mới tìm kiếm công tắc đèn trêи tường, ấn xuống.
Ba người mới nhìn rõ cách bài trí trong phòng.
Hỷ đường, câu đối, nến long phụng, đỏ thẫm một mảng.
Chiếc mành đỏ thõng bên giường, bên trêи là chiếc chăn bông đỏ thêu uyên ương trong hồ được trải ngay ngắn. Văn Thù Nhàn đi vào mấy bước, há miệng, hít thật sâu, rất lâu sau, mới thu về chiếc cằm đã rớt được nửa của mình về, lẩm nhẩm nói: "Lúc tôi quay phim, hôn lễ cũng không long trọng thế này."
Đường Nhược Dao thu lại ánh mắt chăm chú trêи chiếc nến tân hôn, nhìn theo tầm mắt của cô nàng.
Giữa giường là hai bộ đồ cưới đỏ rực được thêu tay hoàn toàn, nhìn sơ qua, hoa văn giống hệt nhau, nhưng tỉ mỉ quan sát, hình ảnh trêи hai bộ đồ cưới ghép lại với nhau, vừa hay tạo thành một đôi long phụng kề cổ hôn môi.
Mũ phượng được khảm đủ các loại ngọc trai cùng đá quý, ánh sáng ngọc trai cùng khí chất đá quý giao nhau chiếu sáng, xa hoa lộng lẫy.
Văn Thù Nhàn đưa tay ra, muốn sờ thử, lại thu tay về, xoắn lưỡi nói: "Tôi sẽ không nói Ảnh hậu Tần keo kiệt nữa."
Cô nàng quan sát chăm chú lên mũ phượng, có tới cả ngàn hạt, dày đặc, nhiều không kể xiết, càng không nhắc tới đá quý bên trêи, rồng vàng, phượng biếc, tinh tế tới từng chi tiết.
Thôi Giai Nhân không có thời gian nói chuyện, vội vàng chụp ảnh, gửi vào nhóm chat, còn @ cả Phó Du Quân đang bận bịu công việc: [Bố già mau tới đây mà xem! Phòng tân hôn!]
Phó Du Quân thô bạo thốt ra một câu hiếm thấy: [Mẹ kiếp]
Chấn động tới mức không nói thành lời.
Văn Thù Nhàn làm công tác tư tưởng cho bản thân, âm thầm nuốt nước bọt, hai tay cẩn thận nâng chiếc mũ phượng nặng nề lên, ánh ngọc trai cũng khẽ lắc lư theo động tác của cô nàng, chạm vào nhau vang lên âm thanh vui tai.
Văn Thù Nhàn nói: "Đường Đường, tôi đội thử cho cậu nhé?"
Đường Nhược Dao rời khỏi đồ cưới, ngồi trêи mép giường, vừa định gật đầu, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, từ chối, nói: "Không cần."
Văn Thù Nhàn hỏi: "Tại sao hả?"
Thôi Gia Nhân với đầu óc không linh hoạt như cô nàng lúc này trí thông minh là online, ở một bên đùa giỡn, nói: "Cô dâu mới muốn để cô dâu mới nhìn thấy đầu tiên, không lẽ để cho cậu nhìn trước sao?"
Văn Thù Nhàn không phục, nói: "Ngày mai cậu ấy mặc rồi, chắc chắn cũng để chúng ta nhìn trước mà."
Thôi Gia Nhân thong dong nói: "Không giống nhau."
Đường Nhược Dao bị Thôi Giai Nhân nhìn thấu tâm tư, vành tai vô thức đỏ lên, nhưng trong phòng toàn là màu đỏ, vừa hay có thể giấu đi.
Nhưng Văn Thù Nhàn hỏi cô: "Là vậy sao?"
Đường Nhược Dao cắn môi, xấu hổ gật đầu.
Văn Thù Nhàn: "..."
Ông trời ơi, Đường Nhược Dao thế mà lại đỏ mặt!
Đường Nhược Dao mất tự nhiên chuyển chủ đề: "Cậu muốn thử không? Hay là cậu đội lên thử xem?"
Văn Thù Nhàn vẫn còn chút linh hoạt, vội nói: "Thôi thôi, tôi quay phim kết hôn bao nhiêu lần rồi, qua cái cảm giác mới mẻ rồi." Cô nàng đặt mũ phượng vào lại vị trí ban đầu, lại nhìn sang chiếc khăn trùm đầu.
Khăn trùm đầu thêu sen hồng, chỉ nhìn ánh sáng trêи chất liệu, hoa sen thêu tay thủ công, những đường chỉ vàng bên lá sen, đã không biết cao cấp hơn biết bao nhiêu lần so với dụng cụ quay phim của Văn Thù Nhàn.
Cổ họng Văn Thù Nhàn động đậy, có chút ngưỡng mộ.
Khăn phủ đầu giống mũ phượng, chỉ có một bộ, không giống đồ cưới, những hai bộ.
Có thể hiểu được, tuy là có hai cô dâu, nhưng cả hai cùng phủ khăn trùm đầu, lẽ nào muốn hai người nhắm mắt mò mẫm kết hôn sao? Nhìn tình hình này, Đường Nhược Dao chính là cô dâu muốn gả rồi.
Lúc này Văn Thù Nhàn mới vô thức sinh ra một phần cảm giác mất mát vì bạn tốt sắp gả cho người.
Văn Thù Nhàn thở dài trong lòng, giơ tay xoa đầu Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao mơ hồ chớp chớp mắt.
Văn Thù Nhàn cong lưng, hai tay ôm lấy má cô, dùng sức, véo má.
Ai bảo cậu bỏ lại chúng tôi mà gả cho người! Đã nói cả đời này sẽ ở bên nhau, ai kết hôn trước chính là cún!
...
Tần Ý Nùng cùng vợ chồng Hàn Ngọc Bình sắp xếp xong các việc cho ngày mai, sau khi tiễn hai người về phòng, cô ấy ra ngoài, đi về căn phòng duy nhất đang sáng đèn, gõ cửa.
Âm thanh đùa giỡn trong phòng lập tức dừng lại, Đường Nhược Dao chỉnh sửa tóc dài vì bị bạn tốt làm loạn, đứng dậy đi mở cửa.
Có người khác ở đây, Đường Nhược Dao nhìn Tần Ý Nùng đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt chỉ hơi vui vẻ, kiềm chế nói: "Cô Tần."
Tần Ý Nùng cũng cười với cô: "Cô Đường."
Đường Nhược Dao làm khẩu hình miệng: "Hôn hôn."
Tần Ý Nùng cong mắt lên, đáp lại cô: "Ôm ôm."
Nụ cười của Đường Nhược Dao sắp không ngăn lại được, vội che miệng ho một tiếng.
Hai tên bên trong ra ngoài, đứng cách đó mấy bước, mặt hóng hớt xem kịch hay.
Tần Ý Nùng nhanh chóng nghiêm túc lại, dáng vẻ nghiêm túc nói: "Chị phải về nhà rồi."
Đường Nhược Dao mím môi, lướt qua một tia mất mát.
Cô nói: "Ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp." Tần Ý Nùng khẽ nói, sau đó đưa tay ra, vuốt ve mặt cô, rồi thu về, thõng tay bên người.
Đường Nhược Dao gật đầu, nhìn mặt đất dưới chân.
Tần Ý Nùng vẫn đứng nguyên tại chỗ, rất lâu sau, khóe môi động đậy, dịu dàng gọi: "Dao Dao."
Đường Nhược Dao ngẩng đầu lên.
Tần Ý Nùng nhìn vào mắt cô, nói: "Đợi chị đến cưới em."
Cô ấy dùng lòng bàn tay che đi phạm vi bạn cùng phòng có thể quan sát, nhanh chóng cúi đầu, hôn môi Đường Nhược Dao một cái như chuồn chuồn đạp nước, rồi quay người rời đi.
Dây đàn trong lòng Đường Nhược Dao bị nhấc lên tới nỗi điên cuồng động đậy, đầu ngón tay tê dại, như có dòng điện lướt qua người. Ngay cả đôi tai cũng ù ù ù, không suy nghĩ được chuyện gì, chỉ vang vọng câu nói cuối cùng mà Tần Ý Nùng để lại.
Hạt dưa trong tay Văn Thù Nhàn lọt khỏi kẽ tay, hận tới nỗi đụng đầu vào cửa, bầm gan tím ruột nói: "Sao tôi không có bạn gái, sao tôi không có bạn gái..."
Thôi Giai Nhân thấy vậy, đụng đầu lên bức tường bên cạnh cô nàng: "Tôi yêu đương với tên bạn trai rác rưởi gì thế này, tôi yêu đương với tên bạn trai rác rưởi gì thế này..."
Đợi khi Đường Nhược Dao hồi phục lí trí, mặt mày sắp cười tới đông cứng. Cô xoa lên những thớ cơ đau nhức trêи mặt, nhìn đám bạn cùng phòng đụng đầu vào tường: "???"
...
Tần Ý Nùng nhanh chân bước tới trước cổng, mới giơ tay lên, dùng lòng bàn tay lạnh lẽo hạ nhiệt cho khuôn mặt nóng bỏng của mình.
Quá... sến súa rồi!
Cô ấy nhớ lại phản ứng ban nãy của Đường Nhược Dao, lập tức cảm thấy sến súa cũng rất đáng.
Tần Ý Nùng lên xe quay về nhà.
Hôm nay xác định là một đêm mất ngủ.
Tần Ý Nùng cực kì hưng phấn, quả thật không ngủ được, muốn nói chuyện với Đường Nhược Dao, gửi tin nhắn tới, Đường Nhược Dao đang chơi với bạn tốt, không có thời gian, rất lâu mới trả lời một tin, bảo cô ấy đi ngủ sớm.
Tần Ý Nùng khóa trái cửa phòng, mở nhạc lên, thỏa thích lắc lư.
Lắc lư mệt rồi, cuối cùng nằm trêи giường có cơn buồn ngủ.
Ngủ khoảng một tiếng đồng hồ, Tần Ý Nùng đột nhiên mở mắt ngồi dậy, nhìn thời gian, 4 giờ 20 phút. Cô ấy nhanh chóng mặc quần áo đi đánh răng rửa mặt, xuống dưới nhà ngồi lên sô-pha, hai tay căng thẳng đan lấy nhau, đợi đến 5 giờ, quả thật không đợi được nữa.
"Mẹ."
"Dì Phương."
"Tiểu Phỉ."
"Ninh Ninh, dậy thôi con."
Cô ấy đi gõ cửa từng phòng, gọi tất cả mọi người dậy.
Tất cả mọi người nhà họ Tần: "..."
Người già còn tạm, trẻ con đúng là thiếu ngủ.
Tần Ý Nùng mặc áo đỏ cho Tần Gia Ninh đang buồn ngủ tới ngã xiên ngã dọc, bảo Đường Phỉ ôm cô bé lên xe, lên xe rồi ngủ tiếp.
Bởi vì lược bỏ rất nhiều bước, hôn lễ lại diễn ra vào chiều tối, cho nên Đường Nhược Dao không cần dậy sớm. Hôm qua cô ấy bị đám bạn thân ồn ào tới nửa đêm, lúc này đang ngủ rất say, bên tai bất ngờ truyền tới âm thanh vang dội: "Mommy!"
Đường Nhược Dao mơ mơ màng màng, cho rằng bản thân đang mơ, còn cười một tiếng.
"Mommy!" Ninh Ninh mặc bộ quần áo đỏ quen đường quen lối chạy tới, cốc cốc cốc gõ cửa.
Đường Nhược Dao cảm thấy không đúng, liền mở mắt ra.
Cô khoác áo khoác lên, dụi đôi mắt buồn ngủ, rời giường mở cửa, nhưng không thấy bóng dáng Ninh Ninh. Cô nhìn sang một bên, cửa phòng Văn Thù Nhàn bên cạnh đang mở, Văn Thù Nhàn cong lưng với bạn nhỏ trắng hồng như tượng tạc, làm bộ chị gái dịu dàng, hỏi: "Em đang gọi ai thế?"
Ninh Ninh non nớt đáp: "Gọi mommy của em ạ."
Văn Thù Nhàn chỉ nhìn thấy ảnh của Ninh Ninh trêи hot search năm ngoái, Đường Nhược Dao cũng không nhắc tới con gái trong nhóm chat, còn nghĩ rằng cô bé là họ hàng của nhà họ Hàn, nói: "Ai là mommy của em? Chị dẫn em đi tìm mommy."
Đường Nhược Dao lên tiếng, gọi: "Ninh Ninh."
Ninh Ninh quay đầu, vui vẻ nói: "Mommy!"
Đường Nhược Dao ngồi xổm xuống, Ninh Ninh vui vẻ ôm lấy cô.
Đôi mắt của Văn Thù Nhàn rớt tròng ngay tại chỗ: "... Mẹ kiếp."
Cô nàng vội vàng về phòng gọi Thôi Giai Nhân đang ngủ như heo dậy: "Nhanh nhanh nhanh!"
Thôi Giai Nhân buồn ngủ chết mất, vỗ tay Văn Thù Nhàn: "Đừng ồn..."
Văn Thù Nhàn hét vào tai Thôi Giai Nhân: "A a a a a a!"
Đầu óc Thôi Giai Nhân nổ tung, gân xanh giật lên.
"Văn, Thù, Nhàn!"
Không đợi đánh mắng, Văn Thù Nhàn kéo Thôi Giai Nhân đã tỉnh đi, cho cô nàng xem cảnh tượng mẹ con hòa thuận trước cửa.
"Sao con lại tới sớm vậy?" Đường Nhược Dao nắm lấy tay Ninh Ninh, hỏi.
"Vì con nhớ mommy đó."
"Miệng ngọt quá chừng, mommy sắp bị con ngọt chết rồi."
Ninh Ninh cười khúc khích: "Không phải đâu, thật ra là mẹ nhớ mommy, gọi bọn con dậy từ sáng sớm cơ."
"Mẹ cũng tới rồi à?"
"Tới rồi ạ, đang nói chuyện với ông bà nội, lát nữa sẽ tới đây ạ."
Văn Thù Nhàn đụng vào vai Thôi Gia Nhân đang ngẩn tò te, sắc mặt Thôi Giai Nhân lạnh lẽo.
Đường Đường của bọn họ gả vào nhà họ Tần lại phải là mẹ kế sao?
Sớm biết thế này... bọn họ cũng không có cách nào.
...
Sân trước tạm thời trở thành sảnh tiếp khách, lúc này Tần Ý Nùng ở đây đứng ngồi bất an.
Lương Thục đang hàn huyên cùng Kỷ Thư Lan.
Hàn Ngọc Bình kéo cô ấy đi khắp nơi, hỏi cô ấy bữa sáng muốn ăn gì, Tần Ý Nùng nói tùy tiện, Hàn Ngọc Bình nói không thể tùy tiện, bắt cô ấy nói, Tần Ý Nùng nói mấy món, không nhịn được hỏi: "Chú, cháu có thể vào trong không?"
Hàn Ngọc Bình cười lên, vuốt vuốt bộ râu vốn không tồn tại của mình, nhàn nhã nói: "Còn chưa bái đường đã muốn gặp tân nương, nào có đạo lí nào như thế."
Tần Ý Nùng liền cảm thấy Hàn Ngọc Bình vô cùng đáng ghét.
Lương Thục ở bên cạnh
tươi cười ấm áp, giải thích: "Biết cháu vội, nhưng nghi thức nên có cũng không được bỏ qua, kiên nhẫn một chút nào."
Tần Ý Nùng bị bà nói tới nỗi mặt đỏ tía tai, nhỏ tiếng nói: "Cháu biết rồi."
Hàn Ngọc Bình cười ha ha.
Lương Thục nói: "Ông còn cười người ta nữa, năm đó ông tốt hơn con bé chỗ nào sao? Là ai..."
Hàn Ngọc Bình không cười nổi nữa, vội làm động tác xin tha.
Con trẻ kết hôn cơ mà, đào bới chuyện của ông làm gì.
...
Đường Nhược Dao biết Tần Ý Nùng đã tới, cũng không ngủ nữa, bảo Ninh Ninh đợi cô một lát, đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo xong liền dự định ra sảnh. Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân như hai ông thần giữ cửa, một trái một phải chặn cô ở cửa.
Đường Nhược Dao: "???"
Văn Thù Nhàn: "Trước khi bái đường, hai người không thể gặp nhau!"
Đường Nhược Dao: "Ai nói vậy?"
Văn Thù Nhàn: "Quy định của phù dâu!"
Đường Nhược Dao: "..."
Thôi Giai Nhân đánh nhẹ lên tay Văn Thù Nhàn, bất đắc dĩ nói: "Đường Đường, cậu thấy cặp đôi sắp cưới nào, trong ngày diễn ra hôn lễ, lại gặp mặt nhau như ngày thường chưa?" Cô nàng nhìn lên dáng vẻ nhàn nhã của Đường Nhược Dao, bĩu môi, "Hôm nay cậu kết hôn, lại định đi gặp cô ấy với dáng vẻ này sao?"
Đường Nhược Dao lộ ra vẻ mặt khó xử.
Nhưng lúc này mới sáu giờ, còn cách thời gian cử hành hôn lễ tới mười tiếng đồng hồ.
Thôi Giai Nhân thấy cô bất động, vừa đẩy cô vào phòng vừa dỗ: "Chỉ còn mấy tiếng nữa, đừng vội mà. Đợi lát nữa mặc quần áo, thời gian cũng sẽ trôi ào ào."
Ninh Ninh nghe không hiểu những chuyện khác, chỉ biết Đường Nhược Dao không thể ra ngoài, lập tức thất vọng nói: "Mommy, mommy không đi gặp mẹ cùng con sao ạ?"
Đường Nhược Dao xoa đầu cô bé, nói: "Một lát nữa mommy mới có thể gặp mẹ, con đi nói với mẹ một tiếng, được không?"
Ninh Ninh mím môi, nói: "Vâng."
Ninh Ninh đi rồi, trong phòng chỉ còn lại ba người cùng phòng kí túc xá.
Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân nhìn sang nhau, lại nhìn về phía Đường Nhược Dao, dáng vẻ hiển nhiên có lời muốn nói, rồi lại nuốt lại, ai nấy đều di chuyển tầm mắt.
Đường Nhược Dao nhớ lại ánh mắt ban nãy của hai người, đại khái đoán được nghi vấn của bọn họ, nhưng cô không có cách nào giải thích được lai lịch của đứa trẻ, chỉ nói: "Tôi rất thích con bé, bây giờ tôi cũng rất hạnh phúc."
Văn Thù Nhàn đi tới, hung dữ độc ác đưa tay ra.
Đường Nhược Dao cho rằng cô nàng lại muốn véo má mình, co người lại, nhắm mắt nói: "Nhẹ một chút, còn phải trang điểm nữa."
Nhưng Văn Thù Nhàn chỉ vỗ nhẹ lên đầu cô.
Đường Nhược Dao mở mắt, nhìn thấy khóe môi Văn Thù Nhàn khẽ cong lên, vô thức cười theo.
Phúc phận ba đời, mới gặp được các cậu.
Mười phút trôi qua, Ninh Ninh lại trở lại, chạy tới nỗi đầu đổ mồ hôi hột, mặt nhỏ đỏ ửng, đứng trước mặt Đường Nhược Dao, khẽ thở hổn hển, muốn nói nhưng nói không thành lời.
Đường Nhược Dao khẽ vỗ lưng cho cô bé, dịu dàng nói: "Từ từ nào."
Ninh Ninh chỉ lên má trái của mình, trong trẻo nói: "Mẹ hôn một cái lên má con, bảo con gửi nụ hôn này tới mommy, nói một câu chào buổi sáng với mommy."
Đường Nhược Dao vui vẻ không thôi, hôn lên vị trí mà cô bé chỉ, nói: "Quay về nói với mẹ, mommy nhận được rồi, cũng chào buổi sáng tới mẹ."
"Vâng ạ!" Ninh Ninh ra sức gật đầu, suýt chút nữa khiến bản thân say sẩm, lắc lư tại chỗ, Đường Nhược Dao vội vàng đưa tay ra đỡ lấy cô bé.
Máy hôn chạy bằng sức người Ninh Ninh đứng vững, quên sạch lời dặn dò ban nãy của cô ra sau đầu, nhanh chóng chạy tới sân trước, từ xa xa đã nghe thấy cô bé gọi "Mẹ."
Đường Nhược Dao lắc đầu bật cười, quay đầu lại nhìn thấy hai người bạn tốt đang đụng tường.
Văn Thù Nhàn: "Sao tôi không có bạn gái, sao tôi không có bạn gái..."
Thôi Giai Nhân: "Sao tôi không có con gái xinh đẹp, sao tôi không có con gái xinh đẹp..."
Đường Nhược Dao cong mắt cười lên.
Sân trước và sân sau tách biệt rõ ràng, chỉ chờ tới giờ tốt lành, bái đường thành thân.
+++++++++
Chương 202: Khúc cử hành hôn lễ