Làm Càn

Chương 46

Chương 46: Ghen

[Chị ở số phòng bao nhiêu? Có cần em lên đó tiếp chị không ạ?]

Quan Hạm đọc tin nhắn mà Đường Nhược Dao gửi tới, khẽ khụ một tiếng, chuyển hướng bước chân quay lại.

"Chị Tần."

Ba ngón tay của Tần Ý Nùng đang bưng lấy ly rượu thủy tinh, nghiêng đầu nhìn cô: "Sao thế? Còn chuyện gì?"

"Cô Dao trả lời tin nhắn rồi." Cô khẽ dừng lại hai giây, thấy Tần Ý Nùng không có ý định đích thân tới xem, báo cáo chính xác nội dung: "Cô Dao hỏi chị có cần cô ấy lên đây tiếp chị không."

Tần Ý Nùng: "..."

Biểu cảm của cô ấy đột nhiên trống rỗng cùng hoang mang, giống như vốn không ngờ tới chuyện này.

Quan Hạm kiên nhẫn chờ đợi.

Trống rỗng trêи mặt Tần Ý Nùng dần dần biến mất, giữa lông mày nhuộm lên vẻ sầu muộn rất ít khi xuất hiện trêи mặt cô ấy, nhưng lại càng ngày càng nhiều kể từ sau khi cô ấy và Đường Nhược Dao ở bên nhau, vô cùng sống động.

Tục ngữ gọi là nỗi lòng của người mẹ già.

Quan Hạm vừa nhìn biểu cảm này liền biết, mong chờ của Đường Nhược Dao sợ là đã hóa hư không rồi.

"Em ấy biết đây là nơi nào không?" Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Tần Ý Nùng ngày càng sâu, mang theo ý vị sâu xa.

"Có khả năng cô Dao nhìn thấy chị vui quá, nhất thời không nghĩ tới chuyện này, hoặc là cô ấy nghĩ tới, nhưng trong mắt cô ấy, chị còn quan trọng hơn chuyện này, cho nên mới nói ra những lời này." Quan Hạm cân nhắc câu chữ nói giúp Đường Nhược Dao, "Những kim chủ khác nếu có yêu cầu, nhân tình nhỏ cũng không thể từ chối."

Cô gái nhà người ta đang vui vẻ, lại bị dội một gáo nước lạnh, coi như vì ân tình Đường Nhược Dao dẫn theo cô chơi mấy ván game, cô thầm giúp Đường Nhược Dao một lần.

Quả nhiên sắc mặt Tần Ý Nùng hiện lên vẻ dao động: "Là vậy sao?"

Quan Hạm rũ mắt: "Vâng ạ."

Đáy mắt Tần Ý Nùng ấm dần lên, dịu dàng nói: "Vậy em trả lời em ấy, nói không tiện, tiện nhắc nhở em ấy, ở khách sạn không được tùy tiện đến phòng người khác, cho dù là diễn viên nam hay diễn viên nữ, đạo diễn càng không được, chuyện gì có thể giải quyết ở phim trường liền giải quyết ở phim trường, không thể giải quyết thì để đến ngày hôm sau, hoặc là gọi điện thoại."

Khách sạn không phải là nơi an toàn, thang máy, hành lang, khắp nơi đều có camera, chân trước Đường Nhược Dao vào phòng cô ấy, hay là cô ấy vào phòng của Đường Nhược Dao, không chừng chân sau đám truyền thông đã thần thông quảng đại lấy được băng ghi hình, công khai lên mạng, lập tức lên đỉnh hot search.

Đến lúc đó bất luận là thật sự có chuyện, hay là giả vờ có chuyện, đều bị đám truyền thông dắt mũi thành thật. Với danh tiếng tệ hại của Tần Ý Nùng, cô ấy và Đường Nhược Dao – nữ thần giữ mình trong sạch, lạnh lùng kiêu ngạo từ tận xương cốt trong ấn tượng của quần chúng, đừng nói là nửa đêm có hẹn riêng, chính là chỉ sản sinh chút giao cắt nơi công cộng, đều sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho Đường Nhược Dao.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu trong ba năm nay tại sao Tần Ý Nùng chỉ hạn chế địa điểm gặp mặt ở căn nhà kia, mà không chạm mặt Đường Nhược Dao ở bất kì nơi nào khác. Đường Nhược Dao là ngôi sao sáng mới rực rỡ không ngừng vươn lên trong diễn đàn phim ảnh, hơn nữa tuổi trẻ thành danh, cho dù vẫn kém xa Tần Ý Nùng danh tiếng đỉnh cao, nhưng cũng không đến mức mấy năm qua không có lấy một lần đứng chung sân khấu.

Ví dụ như hàng năm trong giới sẽ tổ chức những hoạt động nhiều như tôm tươi như đêm hội từ thiện, tuần lễ thời trang, lễ trao giải "Tam Kim", cùng một số đêm hội nghiêm túc khác, nếu không phải Tần Ý Nùng cố ý tránh những nơi có Đường Nhược Dao, đến hôm nay hai bọn họ cũng sẽ không chỉ gặp mặt hai lần ở nơi công cộng.

Tần Ý Nùng muốn để Đường Nhược Dao đi trêи con đường quang minh chính đại, như ánh sao không bị vướng bận sương mù. Cô ấy là vết nhơ duy nhất của Đường Nhược Dao, một khi bị truyền thông chụp được, sau đó bại lộ, hậu quả khó mà tưởng tượng.

Đường Nhược Dao có thể quên đi, có thể không màng tất cả, ở tầng dưới khách sạn nói muốn lên đây tiếp cô ấy, nhưng cô ấy không thể để đầu óc mơ màng, nhất thời kϊƈɦ động đáp ứng.

Tần Ý Nùng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, đột nhiên ngẩng đầu: "Quan Hạm."

Mí mắt Quan Hạm giật lên vì ngữ điệu nghiêm túc của cô ấy, lập tức nói: "Có."

Ánh mắt Tần Ý Nùng lạnh lùng: "Hôm nay tôi và Dao Dao ở đoàn phim, em có nhìn thấy người khả nghi nào chụp trộm chúng tôi không?"

Quan Hạm lắc đầu.

Tần Ý Nùng ghê tởm truyền thông thế nào Quan Hạm cũng biết, cô ấy lại là nhân vật trọng tâm được truyền thông chú ý, Quan Hạm vẫn luôn chú ý đến phương diện này.

Ý lạnh dưới mí mắt của Tần Ý Nùng dần thu lại, cô ấy nâng ngón tay miết lông mày, thở dài: "Là tôi quá kϊƈɦ động rồi." Không nên nghe theo con tim, chỉ vì một chút chờ mong, liền không chuẩn bị gì hết mà đã xuất hiện ở đoàn làm phim.

Quan Hạm không nhịn được nói: "Thật ra..."

Tần Ý Nùng ngửa cổ uống rượu, rượu đỏ lành lạnh xâm nhập yết hầu, cô ấy không nghe thấy nửa câu sau của Quan Hạm, lúc sau mới hỏi: "Em vừa nói gì?"

Quan Hạm mím môi, cúi đầu: "Không có gì ạ."

Tần Ý Nùng ừ một tiếng: "Về nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm."

Quan Hạm: "Ngủ ngon chị Tần."

Tần Ý Nùng cười cười: "Ngủ ngon."

Quan Hạm đóng cửa giúp cô ấy, ngẩng đầu nhìn số phòng, im lặng đứng trước của một lúc.

Thật ra... thỉnh thoảng phóng túng một chút cũng tốt mà.

Quan Hạm nói trong lòng.

Cô không quên, mấy ngày trước, Tần Ý Nùng bảo cô sắp xếp lịch trình đến đoàn phim, ngoài mặt cô ấy giấu đầu lòi đuổi giải thích với cô, nói Lâm Quốc An, lão già này không đáng tin, bắt cô ấy đến đoàn phim một chuyến, thật phiền phức, nhưng quay người một cái, khóe mắt lại nhuộm lên ý cười vui vẻ.

Quan Hạm đi theo cô ấy rất nhiều năm, cũng rất ít khi thấy cô ấy nở nụ cười từ nội tâm, đặc biệt là từ ba năm trước sau khi gia đình cô ấy xảy ra chuyện, ngay cả nụ cười hình thức cũng biến mất, vừa đến chỗ riêng tư, biểu cảm nhiều nhất chính là ngây người. Nụ cười trong hai năm gần đây của cô ấy, dường như đều có liên quan đến Đường Nhược Dao.

Hợp đồng của Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao còn chín tháng nữa là đáo hạn, chín tháng sau, cô ấy thật sự có thể thể hòa bình kết thúc, thuận lợi thoát thân theo như giả thiết đã định sao?

Nếu chín tháng sau, Đường Nhược Dao vẫn không học được cách tự lập trêи đôi chân mình, Tần Ý Nùng, người mẹ già kiêm kẻ yêu thầm này có thể yên tâm để cô tự lực cách sinh trong giới giải trí sao?

Nghĩ theo chiều hướng tốt, giả dụ Đường Nhược Dao có thể thay da đổi thịt trong chín tháng này, đủ lông đủ cánh, tự mình ngao du đất trời, đợi cô gặp được người có thể ở bên cô trọn đời, Tần Ý Nùng có can tâm không? Mở to mắt nhìn Đường Nhược Dao lao vào vòng tay kẻ khác?

Quan Hạm không dám cam đoan. Con người là loài động vật phức tạp nhất trêи trái đất, trong cảm xúc của con người, tình yêu lại là thứ vô thường khó hiểu nhất, nếu có thể dùng lí trí để dự đoán, thông thường đều không phải tình yêu thực sự.

Cho dù cuối cùng Tần Ý Nùng lựa chọn như thế nào, Quan Hạm chỉ hi vọng cô ấy sẽ không hối hận. Một Đường Nhược Dao thiên thời địa lợi nhân hòa đi rồi, với tính cách của Tần Ý Nùng, muốn gặp được một Lý Nhược Dao, nói thì dễ làm thì khó.

Không chừng cô độc tới già.

Còn lúc này, Quan Hạm thở dài một tiếng, bỏ đi, vui vẻ một ngày thì được một ngày. Cô là trợ lí, sao lại quan tâm cả tấm lòng người mẹ già vậy chứ? Quan tâm một lại quan tâm hai, cũng không phải là Nguyệt Lão chuyển thế.

...

[Có camera, không tiện]

[Chị Tần còn bảo tôi nhắc nhở cô, cho dù là ban ngày hay là ban đêm, cũng đừng tùy tiện đến phòng những nam nữ diễn viên khác]

Đường Nhược Dao ngồi ở mép giường, cúi đầu, lật qua lật lại đọc hai tin nhắn trêи màn hình, cuối cùng khẽ thở dài, úp điện thoại lên giường, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Nói thế nào cũng lăn lộn trong giới ba năm, không bị chụp cũng xem qua ảnh chụp của người khác, thói đời hiểm ác, trong lòng Đường Nhược Dao rõ như gương. Đường Nhược Dao vì nguyên nhân tính cách, cộng thêm khuôn mặt lạnh lùng nổi tiếng, thường ngày lạnh nhạt người khác đều cảm thấy bình thường, giúp cô tránh khỏi không ít phiền phức, cho nên không có lỗ hổng nào ở phương diện này.

Bạn cùng phòng kí túc xá Văn Thù Nhàn của cô, bởi vì quá nhiệt tình đến phòng người ta, nên thu hút ánh mắt của người khác. Văn Thù Nhàn có số mệnh nổi tiếng, diễn một bộ phim liền bước ra ánh sáng. Bộ phim thứ hai đã đảm nhận vai nữ chính, trong thời gian quay phim lại bị truyền ra tin đồn làm "tiểu tam" xen vào hôn nhân của người khác, bởi vì nguyên nhân lúc ở khách sạn không chú ý, bị nữ diễn viên trong đoàn phim tính kế, may mà đoàn đội của cô nàng phản ứng nhanh, ngay khoảnh khắc đầu tiên đã bác bỏ tin dồn thanh minh, còn tìm được chứng cứ vả mặt người tung tin đồn. Văn Thù Nhàn gửi tin nhắn thoại vào nhóm chat, phỉ nhổ suốt một đêm với ba người phòng 405, giọng nói trầm trọng: "Chị là tấm gương thất bại, mấy đứa đừng đi vào vết xe đổ nhé."

Ba người cùng trợn mắt, lũ lượt không nể nang đáp lại: "Cậu làm như bọn tôi ngốc như cậu sao?"

Đường Nhược Dao đương nhiên không ngốc, chỉ là giữa khả năng bị chụp trộm và Tần Ý Nùng, cô chọn Tần Ý Nùng. Tần Ý Nùng có nhiều tin đồn như thế, cũng không thiếu một tin từ cô. Giả như thật sự bị chụp, Đường Nhược Dao sẽ lạc quan nghĩ: Tần Ý Nùng sẽ giải quyết.

Giải quyết không được cũng không sợ, ống kính máy quay cũng không thể thâm nhập vào phòng nhìn xem hai người cụ thể làm những gì.

Trong phòng tắm, nước nóng từ vòi hoa sen chảy xuống, Đường Nhược Dao ngẩng chiếc cổ trắng thon lên, đưa tay gạt đi nước trêи mặt, tạm thời đóng vòi hoa sen lại, xoa dầu gội đầu lên mái tóc đã ướt.

Nói cũng kì quái, trong miệng truyền thông Tần Ý Nùng có nhiều nhân tình như thế, nhưng lại không có ai chụp được bằng chứng thân mật thực tế – thân mật nhất cũng chỉ là một cái ôm. Bây giờ tin đồn đáng tin tưởng nhất, vẫn là tin đồn về Tần Ý Nùng và Hàn Ngọc Bình, từ "Mung Lung" năm 21 tuổi, đến năm nay 29 tuổi, mỗi lần ở trước mặt truyền thông hai người đều nhắc đến đối phương, khiến cho quan hệ không đứng đắn này lại có thêm một chứng cứ mới, nếu không phải năm nay Hàn Ngọc Bình sắp 60, ngoại hình rất không xứng với Tần Ý Nùng, có lẽ khí thế của cặp đôi này đã hừng hực trêи mạng.

Cho dù là với Hàn Ngọc Bình, Tần Ý Nùng nhiều nhất cũng chỉ bị chụp trộm bức ảnh Hàn Ngọc Bình xoa đầu cô ấy, bởi vì tuổi tác của hai người chênh lệch, càng giống như bố và con gái. Cho dù truyền thông nói thế nào, Đường Nhược Dao đều cảm thấy hai người này thật sự rất đơn thuần.

Đường Nhược Dao gột sạch bọt trắng trêи tóc, híp mắt lại, cho nên Tần Ý Nùng ở bên ngoài vẫn luôn rất cẩn thận tỉ mỉ, cho nên mới không để truyền thông nắm được chứng cứ sao? Hay là...

Đường Nhược Dao đứng dưới dòng nước nóng, trong đầu thoáng hiện lên một loại trực giác, loại trực giác này bắt đầu xuất hiện từ ngày cô nảy sinh tình cảm với Tần Ý Nùng, làm phiền cô hơn hai năm. Cho dù Tần Ý Nùng đã đích thân nói "không chỉ có một nhân tình" với cô, nhưng cô vẫn không triệt để nản lòng, mỗi lần rơi vào trầm tư đều sinh ra nghi vấn.

Kỷ Vân Dao.

Trong lòng cô như cổ họng mắc xương cá khi nhớ ra cái tên này, ép buộc bản thân nhớ lại tất cả mọi chi tiết ngày hai người gặp nhau.

... Cô và cô ấy có quan hệ gì?

... Cô và cô ấy có quan hệ gì?

... Bạn bè.

... Tôi cũng vậy, bạn... rất thân... Chị đã nhắc tới cô với tôi, cô có chút khác với tưởng tượng của tôi.

Kỷ Vân Dao không chính miệng nói cô và Tần Ý Nùng có quan hệ kia, không phải sao?

Hơn nữa từ lúc bắt đầu, giọng điệu Kỷ Vân Dao như đang nghe ngóng hóng chuyện, thái độ càng không giống đối mặt với tình địch – đương nhiên, không loại trừ khả năng Kỷ Vân Dao có tính cách như thế, thích tán gẫu khắp đông tây nam bắc.

Nếu hai người đều là nhân tình của Tần Ý Nùng, một nhân tình ra mặt giúp đỡ một nhân tình khác, nghĩ thôi cũng có chút thái quá, hậu cung Hoàng đế cổ đại còn tức giận nữa là. Đổi thành Đường Nhược Dao, bản thân cô không làm được, cô không xẻ thịt lột da tình địch đã là may mắn lắm rồi.

Chị?

Hình như tất cả những đắn đo của bản thân đều bắt đầu từ xưng hô này.

Đường Nhược Dao suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhăn mày lại, không phải thật sự là thân thích chứ? Cô như bắt được cọng rơm cứu mạng, nóng lòng không thể chờ đợi muốn xác nhận, Đường Nhược Dao khoác áo tắm lên, buộc thắt lưng lỏng lẻo, đi lên dép lê, vội vàng ra khỏi nhà tắm, đi đến bên giường, trong miệng lẩm bẩm một từ: "Điện thoại... điện thoại..."

Ban nãy tùy tiện vứt điện thoại đi, hiện giờ tìm thế nào cũng không thấy, cô lật chăn lên, vơ lấy điện thoại, lên mạng gõ ba chữ "Tần Ý Nùng" vào thanh công cụ tìm kiếm, nhấp vào thông tin cá nhân cửa cô ấy, lướt qua một đoạn dài lịch sử vinh quang mà cô có thể đọc thuộc lòng, nhấp vào cột hoàn cảnh gia đình trong phần mục lục.

So với những thành tựu điện ảnh dài mấy trang trêи màn hình, hoàn cảnh gia đình lại hoàn toàn trống không, ngay cả một lời giới thiệu về gia đình, môi trường trưởng thành đơn giản mà minh tinh nào cũng có cũng hoàn toàn không tồn tại. Trước đây Đường Nhược Dao không chú ý, vừa nhìn thấy liền ngây ra, không tin tưởng mà tiếp tục kéo xuống, phía dưới là một danh sách đối tượng tin đồn dài giống như thành tựu của cô ấy.

Đường Nhược Dao cắn môi dưới.

Khi nào bản thân sẽ xuất hiện trong bảng danh sách này? Đường Nhược Dao nghĩ tới tình huống khác.

Cô ổn định tinh thần, đổi nội dung tìm kiếm trêи thanh công cụ.

Tình trạng gia đình của Tần Ý Nùng

Tần Ý Nùng có em gái không?

Bố mẹ Tần Ý Nùng làm nghề gì?

Kết quả tìm kiếm không bất ngờ, đều trống không. Đường Nhược Dao đến diễn đàn tám chuyện nổi tiếng, gõ tên viết tắt của Tần Ý Nùng trêи thanh tìm kiếm, liên tiếp lướt mười trang cũng không thấy nhắc đến gia đình cô ấy.

Đường Nhược Dao thoáng bắt được thứ gì đó, bình tĩnh lại rồi suy nghĩ, nhưng suy nghĩ không ra lí do tại sao.

Đường Nhược Dao híp mắt lại, quay về trang chủ, mở ứng dụng màu xanh trêи màn hình điện thoại, tìm đến cuộc trò chuyện với Mục Thanh Ngô, gõ chữ: [Chị Mục, chị biết tình trạng gia đình của Tần Ý Nùng không? Chị ấy có em gái không ạ?]

Được Mục Thanh Ngô dẫn dắt bảo vệ như con gái một hai tháng, Đường Nhược Dao đã học được cách có chuyện sẽ tìm cô ấy, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ, Mục Thanh Ngô có thể giải đáp nhất định sẽ giải đáp cho cô.

Cô nhập vào từng chữ từng chữ với nội dung như trêи, nhưng trước khi chạm vào nút gửi lại rụt lại, sau đó xóa sạch chữ.

Đường Nhược Dao ngửa đầu ra sau, ngã lên giường, nhắm mắt lại.

Rốt cuộc Kỷ Vân Dao có phải là nhân tình của cô ấy hay không, liệu có gì khác biệt với bản thân cô không? Lẽ nào đạt được đáp án khẳng định, bản thân có thể khống chế được nhịp tim đập thình thịch mỗi lần nhìn thấy cô ấy sao?

Tay Đường Nhược Dao sờ xoạng một bên, tìm được gối đầu, che lên mặt, dưới gối truyền đến tiếng thở dài thườn thượt.

...

"Quan hệ gì?" Tần Ý Nùng đưa điện thoại lại gần tai, một tay khác nâng cốc rượu nhấp một ngụm cười nói: "Chú cảm thấy cháu và em ấy có quan hệ gì?"

"Tôi không rõ." Lâm Quốc An rõ ràng nhưng giả vờ hồ đồ nói, "Nếu tôi biết, còn cần gọi điện thoại hỏi cháu sao?"

"Được rồi, lão hồ ly." Tần Ý Nùng cúi đầu, những sợi tóc màu hạt dẻ rơi từ bên tai xuống, cô ấy đưa ngón tay vén tóc ra sau vành tai, giọng nói liền trở nên nghiêm túc, "Chính là như chú nhìn thấy."

Lâm Quốc An cười ha ha hai tiếng.

Tần Ý Nùng khẽ nói: "Cháu nhớ chú là người đàng hoàng."

Lâm Quốc An: "Tôi vẫn rất đoàng hoàng, chỉ là bất ngờ nghe được chuyện linh tinh của cháu, cảm thấy có chút hiếu kì."

Tần Ý Nùng: "Hiếu kì xong chưa ạ?"

Lâm Quốc An đương nhiên chưa hiếu kì xong, trong lòng như vuốt mèo, nhưng ông nghe được giọng nói không tốt lành của Tần Ý Nùng, thức thời dừng lại nói: "Được rồi, tôi tiện hỏi thôi, nếu xác nhận rồi, tôi sẽ giúp cháu chăm sóc cô bé tốt hơn."

Tần Ý Nùng đặt ly rượu xuống, phì cười nói: "Nói như thể nếu em ấy không có quan hệ gì với cháu, chú liền lạm chức lạm quyền gây trở ngại sao?"

Lâm Quốc An giật mình: "Làm sao thế được? Cháu không biết đứa trẻ này có thiên phú thế nào đâu, tôi cảm thấy giống như thấy được cháu năm đó, tôi thích con bé còn không kịp nữa là."

Tần Ý Nùng nhàn nhạt nói: "Chú ý cách diễn đạt, ở trước mặt cháu khen người của cháu, cháu sẽ ghen đó."

Lâm Quốc nghe bị đút một bát thức ăn chó qua điện thoại, lỗ tai thiếu chút nữa điếc rồi, nghẹn họng nói: "Cháu, cháu..."

Tần Ý Nùng trước đây không có dáng vẻ này!

"Cháu làm sao ạ?" Tần Ý Nùng rũ mắt, thờ ơ bẻ ngón tay, ngữ điệu mang theo chất vấn, "Cháu còn chưa tìm chú tính sổ đấy, có người trong đoàn phim của chú bắt nạt em ấy, chú làm đạo diễn cũng không thể không biết chứ?"

Lâm Quốc An đuối lí, thở dài nói: "Tôi biết, nhưng tên Vưu Danh Hiên đó là người do nhà đầu tư nhét vào, tôi chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt. Cậu ta còn nửa tháng nữa là quay xong rồi, bình thường tôi giúp cháu chú ý một chút, cháu xem có được không?"

Tần Ý Nùng ngừng hai giây, nâng nửa mí mắt lên, chậm chạp mở miệng: "Nếu em ấy xảy ra chuyện ở chỗ chú..."

Lâm Quốc An vội vàng đảm bảo: "Tuyệt đối sẽ không!"

Tần Ý Nùng khẽ vâng một tiếng, không trách cứ đối phương, dù sao cũng có giao tình.

"Dao Dao da mặt mỏng, chú biết chuyện quan hệ của hai người bọn cháu..."

"Biết rồi, tôi sẽ không nói với con bé."

"Nếu em ấy hỏi chuyện liên quan đến cháu, chú cứ vòng vo cho xong chuyện là được." Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, bổ sung một câu.

"Đây là đạo lí gì chứ?"

"Sở thích của chúng cháu, chú quản sao?" Tần Ý Nùng xì một tiếng.

Lâm Quốc An bật cười: "Được được được, tôi không quản." Ông cũng không nói muốn quản.

Tần Ý Nùng sến súa như thế, có lẽ Đường Nhược Dao cũng không kém cạnh cô ấy chỗ

nào. Ông thực sự cứ làm như không biết là được, tránh bị đút thức ăn chó.

Tần Ý Nùng trao đổi thêm mấy câu, Lâm Quốc An – đáp ứng, vừa đáp ứng vừa phỉ nhổ trong lòng: Đây có còn là Tần Ý Nùng mà tôi quen không?

Cuối cùng, Lâm Quốc An nói: "Tôi có thể hỏi cháu một vấn đề không?"

"Cứ hỏi ạ." Tần Ý Nùng nói đến rát cổ bỏng họng, một tay mở chai nước khoáng uống một ngụm.

"Hai người bắt đầu từ khi nào?"

"... Rất lâu rồi." Tần Ý Nùng nhìn xuống sàn, khóe miệng cong lên, tóc dài mềm mại rũ trêи gò má.

"Giấu cũng kĩ quá nhỉ."

"Hiện tại chỉ có một mình chú biết."

"Ha ha ha, vô cùng vinh hạnh."

"Nếu để lộ phong thanh gì..." Lời nói của Tần Ý Nùng đột nhiên sắc bén, giọng nói âm u.

Lâm Quốc An xoa chiếc cổ lạnh ngắt, nói: "Trời biết đất biết, tôi biết các cháu biết, ngay cả vợ tôi tôi cũng không nói."

"Hàn Ngọc Bình cũng không được." Tần Ý Nùng nói.

Lâm Quốc An và Hàn Ngọc Bình là bạn học cùng lớp cùng khoa Nhϊế͙p͙ ảnh, tốt đến mức có thể mặc chung một chiếc quần, coi như triệt để chặn đứng đường của Lâm Quốc An.

Lâm Quốc An: "... Được. Không nói."

"Cúp đây ạ." Nhận được đáp án khẳng định, Tần Ý Nùng ngắt điện thoại.

Vẻ hờ hững trêи mặt cô ấy biến thành nặng nề, cô ấy quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng bạc như móc câu, treo trêи màn đêm xanh thẫm, mấy ngôi sao rải rác phát ra ánh sáng tối tăm, sắp biến mất trong tầm mắt.

Tần Ý Nùng giơ ngón đâm vào lòng bàn tay, u ám thở dài.

...

Đường chân trời hửng sáng.

Cơ thể trêи giường khẽ động, một bàn tay mảnh khảnh trắng bóc dưới cơ thể ấy thò ra, sờ xoạng khăp giường ngủ, mãi đến khi cảm nhận được sự tiếp xúc lạnh lẽo, một bàn tay khác vén lên chiếc chăn đắp qua mặt mình, Đường Nhược Dao híp mắt nhìn thời gian hiển thị trêи điện thoại.

Năm giờ hai phút.

Đường Nhược Dao đang nằm nghiêng chuyển sang nằm thẳng, dùng khuỷu tay chống lên giường ngồi dậy, dựa vào đầu giường tỉnh ngủ.

Ngủ cũng đủ rồi, cô lại mở khóa màn hình, vừa ngáp vừa gửi tin nhắn cho Quan Hạm: [Khi nào chị xuống nhà ăn sáng ạ?]

Quan Hạm tạm thời không trả lời.

Đường Nhược Dao đoán chừng cô ấy vẫn chưa tỉnh, Tần Ý Nùng không cần quay phim, theo lí mà nói Quan Hạm cũng không cần dậy sớm.

"Cô Dao lại gửi tin nhắn tới." Vượt khỏi dự đoán của Đường Nhược Dao, lúc này Quan Hạm đang đứng trước mặt Tần Ý Nùng, mà Tần Ý Nùng dựa vào sô-pha, một tay xoa ấn đường của mình, tối qua không nghỉ ngơi tốt.

"Nói gì?"

"Hỏi chị ăn sáng lúc nào."

"Em ấy nhàn thế sao?" Tần Ý Nùng không hiền lành hừ một tiếng.

"Em đi xin bảng biểu lịch quay của cô ấy từ đoàn làm phim nhé?"

Động tác của Tần Ý Nùng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Quan Hạm một cái.

Quan Hạm mím môi, ngoãn ngoãn cúi đầu: "Đùa chút thôi mà."

"Không buồn cười chút nào." Tần Ý Nùng nói, "Em đi hỏi đạo diễn Lâm, bọn họ ăn bữa sáng lúc nào, chúng ta tránh em ấy, ăn xong rồi đi." Bây giờ Tần Ý Nùng chỉ muốn ăn bát cháo nóng.

Quan Hạm: "Vâng ạ."

Quan Hạm hỏi xong quay về, nói: "Bảy rưỡi, bảy giờ bọn họ xuất phát, đến phim trường cùng ăn, không ăn ở khách sạn, không đặt bữa sáng. Bữa sáng ở khách sạn bắt đầu từ sáu giờ, đợi lát nữa chúng ta có thể xuống dưới, chị có muốn ngủ thêm một lúc không?"

"Bỏ đi, một tiếng cũng không ngủ được." Tần Ý Nùng đưa tay ra, "Đưa máy tính bảng cho rôi."

Quan Hạm mở trang mạng nào đó, nhấp vào mục yêu thích, cung kính dâng lên.

Tần Ý Nùng lại nhìn cô một cái.

Quan Hạm bình tĩnh nhìn lại, trong ánh mắt thấp thoáng một tia bất hạnh.

Tần Ý Nùng khụ một tiếng, dáng vẻ đứng đắn nói: "Em về phòng trước đi."

...

Đường Nhược Dao đánh răng rửa mặt xong quay lại, tiện tay mở màn hình điện thoại để trêи tủ đầu giường, trêи màn hình có một tin nhắn.

Quan Hạm: [Chị Tần nói gọi về phòng ăn]

Đường Nhược Dao thoáng thất vọng, trả lời một câu "Vâng ạ", tiếp nhận hiện thực này. Nhanh chóng vất chuyện này ra sau đầu, ngồi trước bàn mở cuốn kịch bản hôm nay ra, vẻ mặt chuyên tâm.

Ánh sáng màu vàng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, dần dần trải ra hơn nửa căn phòng.

Điện thoại trêи bàn ù ù rung lên.

Đường Nhược Dao lấy tới nhìn một cái, Tân Tinh gửi tới: [7 rưỡi rồi, xuống nhà ăn sáng không? Em vừa mua hai phiếu ăn sáng]

Đường Nhược Dao gõ chữ trả lời: [Ăn, đợi tôi thay quần áo]

Cô duỗi lưng, đứng dậy khỏi bàn.

Hôm nay buổi sáng cô được nghỉ ngơi, buổi chiều mới có lịch quay. Người của đoàn phim đã lên xe rời đi từ nửa tiếng trước, cô ở lại khách sạn ăn sáng, ngủ trưa rồi qua đó.

Bữa sáng của khách sạn ở tầng ba, Đường Nhược Dao và Tân Tinh đi thang máy xuống, thỉnh thoảng nhỏ tiếng giao lưu đôi câu.

Bước vào sảnh lớn.

Nhân viên phục vụ tiền sảnh lộ ra nụ cười lịch thiệp tiêu chuẩn đủ tám chiếc răng: "Xin chào."

"Hai người." Tân Tinh cười cười, đưa lại hai phiếu ăn sáng, nhân viên phục vụ làm tư thế tay "mời vào": "Chúc hai vị bữa sáng vui vẻ."

Đường Nhược Dao vừa vào, lại nghe thấy giọng nói phụ nữ bình tĩnh không chút nhấp nhô quen thuộc phía sau: "Hai người, cảm ơn."

Trái tim Đường Nhược Dao động đậy, quay đầu lại, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với Tần Ý Nùng đứng phía sau Quan Hạm.
Bình Luận (0)
Comment