Làm Đoàn Sủng Trong Show Tìm Kiếm Tài Năng

Chương 12

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Cười chết đi được, không ai thèm xem hôm nay có tin mới lộ ra à]

[??Tôi xài mạng 2G sao? Tin gì lộ ra vậy]

[Nghe các chị em đang ở đó nói, Bí không những chỉ thu điện thoại của mấy cậu nhóc mà ngay cả đồ ăn vặt cũng thu luôn. Trong ký túc xá có máy quay, nhân viên còn đến kiểm tra cả phòng ngủ, quan trọng nhất là trong nhà ăn toàn món luộc thôi hahahahahahahaha]

[?????? Có thật không???]

[Có máy quay trong ký túc xá, thế thì không phải là, hehe, hehehehe]

[Thật sự hahahahahahahahahahahahaha, tôi đã cười cả buổi chiều sau khi biết tin này đấy hahahahaha]

[Đấy là trường học cai nghiện internet à…]

[Thảm quá, quá thảm luôn, em gái tôi học cấp hai mà còn được chơi điện thoại hai tiếng một ngày đây này]

[Video gốc ở đây, mọi người có thể tự xem nhé. Link video. Với cả trời ơi em bé xinh đẹp Đồng Quyện ở đâu ra vậy???]

[Đây hả? Đồng Quyện đây á?]

[Mẹ ơi, con yêu mất rồi, em ấy ngoan quá huhuhu]

[Hơn nữa tôi thấy cái cậu tóc vàng đứng bên cạnh rất có cảm giác cp ấy, không phải cậu ấy còn đội mũ cho Đồng Quyện sao]

[Anh Bùi già rồi, tấm lòng tốt bụng hơn nhiều ha]

[Bùi Tư Nhiên bây giờ trông như thế này à, vẫn là hồi nhỏ giống búp bê đáng yêu hơn, bây giờ giống chú cún bự già nua quá]

[Anh Bùi: Diss cảnh cáo]

[Cái dáng vẫy tay của Quyện cũng đáng yêu quá đi, chết mất thôi]

[Trông cậu ấy ngoan quá nhỉ, nhìn dễ lừa lắm luôn, không biết cho cậu ấy một bát lẩu nhỏ thì có đi cùng tôi luôn không nhỉ]

[Quyện Quyện thực sự đáng yêu lắm ấy, giống bánh bao cuộn hoa (1), trắng tròn mềm nhũn, tôi làm mẹ cũng không thấy đau khổ nữa]

(1)= 花卷 bánh bao cuộn hoa, hay còn được biết đến là bánh bao cuộn hành, tên gọi ‘bình dân’ hơn là bánh hành. Nó được chế biến tương tự như bánh bao, nhưng loại bánh này được “sủng ái” hơn trong cách trình bày. Thay vì nặn tròn, các đầu bếp tạo hình bánh thành bông hoa để trông bắt mắt hơn.

Các cô muốn làm mẹ em ấy chứ tôi thì không đâu tôi muốn nghe em ấy gọi tôi muốn ting chồng ơi cơ

[Các cô muốn làm mẹ em ấy chứ tôi thì không đâu, tôi muốn nghe em ấy gọi tôi muốn tiếng chồng ơi cơ]

[?? Ế lầu trên? Thành thật mà nói thì tui cũng muốn]

[Tôi tuyên bố bắt đầu từ hôm nay trở đi, tôi đã có vợ!]

[Thật sự dễ thương chết mất thôi, giọng cũng hay nữa, nói chuyện lại dịu dàng, ôi chết mất, sao lại có em bé ngọt ngào đến thế]

[Eo không ngờ là cái cậu nổi tiếng trên mạng này lại ngọt ngào như vậy luôn]

[Chết thật, thích quá đi]

[Tôi… tôi cũng thế, các cô đã xem mấy cái ảnh mà fansite của em ấy tung ra chưa? Có một cái ảnh động ý đỉnh của chóp luôn]

[Xem rồi xem rồi! Có phải cái ảnh lộ mặt ra không! Đẹp v~chó mèo, tiên nữ cởi mạng che mặt chắc cũng chỉ đến vậy mà thôi]

[Bây giờ tui sẽ tham gia vào siêu thoại của em ấy đây, đợi đến khi chương trình phát sóng thì tui đã trở thành fan kỳ cựu rồi]

[Cười chết mất, siêu thoại của Đồng Quyện còn thiếu vài người chủ trì đấy, hiểu rồi thì mau tới luôn đi!]

hc3acnh-trang-trc3ad-210

Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng hẳn, trong tòa nhà ký túc xá đã vang lên một bài phát biểu gây xúc động.

Giọng nam trung mạnh mẽ làm phấn chấn lòng người: “Kế hoạch của ngày mới bắt đầu từ buổi sáng, các em, các em là vầng mặt trời mới mọc, là niềm hy vọng của tương lai!”

Đầu óc Đồng Quyện vẫn còn mơ mơ màng màng, anh rụt vào trong chăn, lật người lại.

Giọng nam trung bên ngoài vẫn vang lên sang sảng: “Các em ơi, mau dậy đi thôi! Đến phòng tập phấn đấu, đi thực hiện lý tưởng của mình nào! Tương lai đang nằm trong tay của chính mình, tôi tin tưởng các em!”

Sau đó tất cả ba mươi thực tập sinh đã bị buộc phải thức dậy, trong một buổi sáng tràn đầy năng lượng.

Cơn cáu kỉnh khi mới ngủ dậy của Bùi Tư Nhiên vẫn chưa nguôi ngoai, cậu đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, chỉ loáng thoáng thấy được mái tóc vàng, trên khuôn mặt tuấn tú không có chút biểu cảm nào, thiếu điều viết luôn mấy chữ “Người lạ chớ đến gần”.

Sáng nay Đồng Quyện chẳng có bụng dạ gì, nên chỉ đi lấy môt cốc sữa nóng còn làm nũng với cô cấp dưỡng, xin cô ấy một gói đường của sữa đậu nành.

Buổi sáng mùa Đông ở thành phố B rất lạnh, nhưng căn tin lại rất ấm áp, những ô cửa sổ với những hình thù khác nhau đọng đầy sương, tấm rèm ở cửa ra vào cứ mở lên một cái là lại thấy bên ngoài tràn ngập sương mù mờ mịt.

Đồng Quyện ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, duỗi hai tay từ trong ống tay áo ra rồi cầm lấy cốc giấy trước mặt, hơi nóng từ từ bốc lên dọc theo thành cốc rồi biến mất trong không khí.

Anh đang đợi Bùi Tư Nhiên và những người khác đi đến, ghế trong căn tin là loại ghế dài bằng cái bàn, tổ chương trình sợ bọn họ bị lạnh nên đã trải sẵn một lớp đệm bên trên.

Đợi đến khi sữa nguội bớt một chút, Đồng Quyện bèn cúi đầu uống một ngụm nhỏ bằng thìa giấy.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người, Đồng Quyện tưởng rằng đó là đám người Bùi Tư Nhiên bèn lên tiếng, “Xong rồi à?”

Nhưng khi ngẩng đầu lên, mới nhận ra người ngồi đối diện mình lúc này không phải là một trong ba người kia, mà là Trình Ký Sơn bình thường không hay giao tiếp mấy.

Hôm diễn ra sân khấu đầu tiên, Đồng Quyện đã biết được thông tin về các thực tập sinh thông qua Hệ thống, trong số ba mươi người này có hai người có thể xem như là ngôi sao.

Một là Thẩm Nguyên Nam, thiên tài piano, tự nhiên không đi theo con đường nghệ sĩ dương cầm đang tốt đẹp mà lại chạy đến đây đi theo con đường hát nhảy.

Người còn lại chính là Trình Ký Sơn, một ngôi sao nhí đã đóng phim truyền hình từ năm bốn tuổi, nhưng kể từ sau đó lại cứ luôn bấp bênh, không có tác phẩm nổi trội, thế nên chắc là đến tham gia chương trình này là để tạo lại tên tuổi.

Đồng Quyện thấy người kia bèn đặt thìa xuống, đôi môi mọng của anh vô tình dính vài vệt sữa nhưng ngay cả chủ nhân cũng không nhận ra.

“Chào anh, Đồng Quyện, tôi là Trình Ký Sơn.” Trình Ký Sơn ngồi xuống phía đối diện, các đường nét trên gương mặt được phân bố rất đều, thích hợp đóng phim cổ trang nhưng lại không hợp với sân khấu cho lắm, rõ ràng là bằng tuổi Bùi Tư Nhiên nhưng thoạt nhìn lại giống như chú hai của cậu ấy vậy.

“Chào cậu…” Đồng Quyện ngập ngừng đáp, anh không hiểu Trình Ký Sơn đến làm gì, mặc dù không thông minh, nhưng Đồng Quyện vẫn có thể cảm nhận được lòng tốt và ác ý, lần đầu tiên gặp mặt nhưng cảm giác người này mang đến cho anh lại không được tốt cho lắm.

Trình Ký Sơn nhìn người trước mặt, không nói ra được cảm giác trong lòng mình hiện tại. Khuôn mặt Đồng Quyện chỉ bằng lòng bàn tay tinh tế đến không nói nên lời, làn da đẹp như miếng đậu hũ non, lúc cầm cốc giấy uống sữa trông giống hệt như một chú mèo con cao quý, có thể đây là thần thái tự có của một nghệ sĩ bẩm sinh, không giống như cậu ta.

Đồng Quyện cảm thấy Trình Ký Sơn hơi có vấn đề, mới sáng ra đã tìm anh nói chuyện, nhưng sau khi chào hỏi lại không nói lời nào nữa, còn ngồi phía đối diện chăm chú nhìn mình, khiến anh ngay cả sữa cũng ngại chẳng dám uống, nhưng mà không uống thì sẽ nguội mất.

“Hai người đang làm gì vậy?” Bùi Tư Nhiên bưng khay đồ ăn đi đến, khuôn mặt vốn khó ở nay trông thấy Trình Ký Sơn lại càng đen hơn cả đáy nồi, “Cậu ngồi đây làm gì? Chỗ rộng như thế này còn chưa đủ cho cậu ngồi hay sao, mà cứ phải ngồi ở đây?”

Bùi Tư Nhiên nói xong bèn đặt khay đồ ăn lên bàn, tiếng động không nhỏ vang lên khiến mọi người trong căn tin đều phải nhìn sang.

Đồng Quyện thấy mọi người đều nhìn qua nên có hơi ngại, anh vội kéo tay áo Bùi Tư Nhiên, khuyên nhủ: “Cậu đừng tức giận mà.”

Trình Ký Sơn liếc nhìn Bùi Tư Nhiên, sau đó lại nhìn Đồng Quyện đang kéo tay áo cậu, mới hừ một tiếng, nói: “Cậu quản được tôi ngồi đâu à? Căn tin này do nhà cậu mở sao? Tôi ngồi ở đâu cậu quản lý được chắc?”

“Tôi chẳng quản được đâu, cậu tự ngồi đây một mình nhé, bọn tôi đi đây.” Bùi Tư Nhiên đặt cốc sữa của Đồng Quyện vào khay đồ ăn của mình rồi bê cùng đi.

Đồng Quyện nhìn theo bóng lưng không thèm quay lại của cậu, rồi lại nhìn sang Trình Ký Sơn, sau đó chỉ nói một câu xin lỗi rồi cũng rời đi cùng người kia.

Bùi Tư Nhiên đi một quãng dài, tìm đến một góc đối diện với vị trí vừa rồi, Đồng Quyện cũng chạy chậm theo để đuổi kịp cậu, sau khi hai người cùng ngồi xuống, anh thậm chí không dám thở mạnh, chỉ âm thầm gọi tên Hệ thống trong lòng.

Hệ thống ơi… Có chuyện gì với Bùi Tư Nhiên và Trình Ký Sơn vậy.

[Đợi tý, để tôi kiểm tra.] Vài giây sau, Hệ thống tiếp tục nói, [Bùi Tư Nhiên và Trình Ký Sơn bằng tuổi nhau, hồi bốn tuổi đã đóng chung một bộ phim cung đình, Trình Ký Sơn đóng vai Thất hoàng tử còn Bùi Tư Nhiên đóng vai Ngũ hoàng tử, khi đó thiếu một cảnh quay của vai công chúa, đạo diễn vì tiết kiệm nên đã để Bùi Tư Nhiên mặc đồ nữ, sau đó cậu ấy bị Trình Ký Sơn nhìn thấy, còn nói trước mặt cả đoàn là phải lấy “cô bé” này, Bùi Tư Nhiên nghe thấy xong bèn đá vào mặt Trình Ký Sơn một cái, từ đó về sau hai người này mới luôn hục hặc với nhau.]

Đồng Quyện ngẩn ra

Nhưng mà bây giờ Bùi Tư Nhiên cũng đã mười sáu tuổi rồi…

[Bộ phim cung đình đó là một bộ phim kinh điển, đều được phát lại vào kỳ nghỉ hè mỗi năm, Bùi Tư Nhiên cứ nhìn thấy phần mở đầu là lại nhớ đến cảnh đó, còn Trình Ký Sơn cứ nhìn thấy khuôn mặt khó ở khi lớn lên của Bùi Tư Nhiên là lại muốn đâm mù mắt mình. Hai người này cứ nhìn nhau không thuận mắt như thế, nên không có đài truyền hình nào là vô tội.]

hc3acnh-trang-trc3ad-210

Đồng Quyện im lặng.

Lúc này Chung Diệc và Sơ Phương An cũng đi tới, hai người họ lấy bánh sandwich ở góc trong cùng, cho nên không chú ý đến những gì vừa xảy ra, bây giờ nhìn thấy sắc mặt Bùi Tư Nhiên không ổn bèn vô thức nhìn sang Đồng Quyện.

Đồng Quyện hướng về phía Trình Ký Sơn nháy mắt một cái, hai người kia lập tức hiểu ra vấn đề bèn bưng khay đồ ăn ngồi xuống.

“Đồng Quyện, anh ăn có tý thế này thôi à?” Chung Diệc xem như không có chuyện gì xảy ra, nói.

“Em tưởng là ai cũng giống mình sao?” Sơ Phương An nói.

“Chẳng lẽ anh với em không ăn nhiều giống nhau chắc?” Chung Diệc hỏi ngược lại.

“Buổi sáng không muốn ăn cho lắm.” Đồng Quyện thành thật đáp.

“Trưa qua anh ăn cũng ít mà.”

“Trưa qua cũng chẳng muốn ăn.”

“Thế lúc nào anh mới muốn ăn?”

Đồng Quyện: “…”

Nhìn những món rau luộc này, anh thực sự không có cảm giác ngon miệng.

Vì chẳng có ai để ý đến, nên cơn tức giận của Bùi Tư Nhiên đã nguôi bớt được một nửa, cậu liếc nhìn khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của Đồng Quyện, nhớ tới cân nặng tối hôm trước của người này khi cậu bế, bèn cầm quả trứng trong khay đồ của mình lên đập vào mặt bàn.

Giây tiếp theo, một quả trứng trơn bóng xuất hiện trước mặt Đồng Quyện.

“Cậu…” Anh tròn xoe mắt vì ngạc nhiên, không thể tin được một người có tính cách nóng nảy như Bùi Tư Nhiên lại bóc trứng cho mình.

“Tôi sợ lát đi tập thì anh ngất xỉu mất.” Vẻ mặt Bùi Tư Nhiên có phần mất tự nhiên, “Cứ coi như đây là cảm ơn vì lúc nãy anh đã nể mặt tôi đi.”

Động tác vươn tay ra của Đồng Quyện nhất thời ngừng lại, “Tôi nể mặt cậu cái gì?”

“Thì anh ngoan ngoãn đi theo tôi chứ còn gì.” Bùi Tư Nhiên nhét quả trứng vào lòng bàn tay của Đồng Quyện, “Cầm lấy đi, theo anh Bùi một ngày thì anh bóc cho một quả trứng!”

Đồng Quyện cầm quả trứng còn hơi ấm trong tay, nuốt lại lời còn chưa nói ra.

Bùi Tư Nhiên đã mang sữa của anh đi, không đi theo cậu thì đi theo ai…
Bình Luận (0)
Comment