Giây phút ấy biết được nữ chính là hủ nữ, trong đầu Phàn Viễn ngổn ngang những suy tư, nhớ lại rất nhiều chuyện.
Ví dụ như trước kia nữ chính khuyến khích mình và Cao Tùy mua y phục và giày cùng kiểu nhau, lại ví dụ như lúc chọn phòng, nàng sẽ xếp hai người họ ở hai gian phong cạnh nhau, còn cả chuyện đột nhiên độ hảo cảm tăng vọt nữa, chẳng lẽ vì trong đầu nàng ta đang bổ não mấy hình ảnh không trong sáng?
Anh hết sức đau đớn nói: “Tiểu Ngũ, hóa ra anh bất tri bất giác bị người ta YY!”
Tiểu Ngũ an ủi anh: “Bíp, biết đâu nữ chính theo đảng niên hạ.”
Phàn Viễn nghe vậy xong liền thấy đỡ hơn, trước đây anh không có cảm giác gì với mấy chuyện công hay thụ, bởi vì anh giữ vững niềm tin mình thẳng tắp, nhưng giờ thì khác rồi, đó giờ toàn bị Nhan Duệ ức hiếp, con đường phản công ôi sao mà mà mong manh vô vọng, được người ta coi là công, trong lòng anh còn cảm thấy chun chút vui vẻ.
Phàn Viễn vừa liếc mắt lên là đã trông thấy vẻ mặt thấp tha thấp thỏm đang dè dặt quan sát mình của Cô Tô Mặc Lương, anh cố gắng duy trì vẻ mặt dịu dàng, đoạn nói: “Chủ ý của Tiêu huynh không tồi, nhưng chỉ dùng để đi xin lỗi thì quá tiếc, nếu như dùng để lấy lòng cô nương mình ngưỡng mộ, nói không chừng sẽ rất có ích.”
Cô Tô Mặc Lương nghe anh nói vậy, có vẻ khó xử nói: “Mộc Viễn, huynh nghĩ vậy thật sao?”
Phàn Viễn nghiêm túc gật đầu, anh buông đôi đũa trúc trên tay xuống, đứng lên đi ngắt một cành hồng, đưa lên mũi khẽ hít hà, dung mạo anh vốn mỹ lệ, giờ bên khóe môi còn mang theo nụ cười nhàn nhạt càng đẹp đến mức khiến người ta nhìn mà nao lòng, so với đóa hồng trên tay càng diễm lệ hơn.
Cô Tô Mặc Lương nhìn mà mê đắm, thế nhưng bên tai lại nghe thấy tiếng Phàn Viễn khẽ cười: “Đến một ngày ta gặp được nữ nhi mình thích, cũng sẽ tham khảo cách của Tiêu huynh.”
Sắc mặt hắn thoáng trở nên trắng bệch, thì thào lặp lại: “Con gái.. thích..”
Phàn Viễn vờ như không hiểu gì mà gật gù, nói một cách đương nhiên: “Dấn thân vào giang hồ chắc chắn sẽ có ngày mỏi mệt, đến khi đó, tìm một người lưỡng tình tương duyệt, rời xa tranh đấu chốn giang hồ, hưởng thụ những ngày tháng lơ đãng tự do.”
Đột nhiên Cô Tô Mặc Lương đến gần anh, nắm lấy cổ tay anh, vội vàng nói: “Người lưỡng tình tương duyệt với huynh, chưa chắc… chưa chắc đã là… nữ nhân..”
Phàn Viễn mở to mắt nhìn hắn, thật giống như đang kiên nhẫn đợi hắn nói hết vế sau, chỉ là đối mặt với đôi mắt ngây thơ đầy thiện ý như của Cô Tô Mặc Lương, cảm giác nói thế nào cũng như trái với nhân tâm, tuy rằng thời xưa có nhắc tới đồng tính, nhưng rất hiếm khi bắt gặp, hắn không biết một khi nói ra, liệu có bị đối phương xem thường hay thậm chí là ghét bỏ hay không.
Mọi phản ứng của Cô Tô Mặc Lương đều nằm trong dự liệu của Phàn Viễn, công tử thế gia được dạy dỗ từ nhỏ, khiến tính cách có thói quen do dự trước sau, được ăn cả ngã về không, cho dù nhất thời xung động gây ra nhiều hành động điên cuồng như vậy, đợi đến khi tĩnh tâm lại, hắn sẽ càng kiêng dè nhiều hơn.
Huống hồ Phàn Viễn đã bày tỏ rất rõ ràng, rằng mình chưa bao giờ nghĩ đến việc ở bên nam nhân cả đời, nếu như Cô Tô Mặc Lương liều lĩnh bày tỏ rõ ràng tâm tình, sẽ chỉ càng khiến hắn thêm chật vật.
Hai người ở bên đây suy nghĩ miên man trong lòng, ở bên kia đã ầm ĩ nháo nhào lên, Cô Tô Mặc Lương là người cháu được lão thái gia coi trọng nhất, bình thường có không ít người ghen ghét, chỉ là hắn vẫn biểu hiện rất xuất sắc, khiến không thể tìm ra sai lầm, lần này tạo ‘phản’ như vậy, hiển nhiên có người lập tức đi mách lẻo cho người nhà hắn.
Lão thái gia nhà họ Cô Tô đang nằm liệt giường, nghe mấy chuyện được thêm mắm thêm muối này, giận đến mức nổi trận lôi đình, lúc này điên tiết nói: “Đưa cái thằng nhãi Tiêu kia tới đây, ta muốn đích thân hỏi nó, có phải nó muốn gây sự hay không?! Cả cái tên Bạch Mộc Viễn cũng phải mang tới đây, ta muốn xem mặt mũi nó thế nào mà dám có ý câu dẫn cháu trai của Cô Tô Ý này!!”
※※※
Phàn Viễn hay tin mình bị người ta coi là hồ ly tinh, mặt âm trầm, im lặng không lên tiếng mà theo Cô Tô Mặc Lương đi tới sảnh chính.
Tiểu công tử Cô Tô đương nhiên biết chuyện này là do mình làm phiền tới người ta, cũng rất áy náy trong lòng, vừa đi vừa an ủi: “Yên tâm đi, ông nội ta là một người rất thông tình đạt lý, sẽ không làm khó huynh đâu.”
Phàn Viễn cảm thấy lời hắn an ủi không có chút tác dụng nào, giờ vấn đề không phải là ông nội hắn thông tình đạt lý hay cố tình gây sự, vấn đề là anh nên chuẩn bị giải thích chuyện ngày hôm nay thế nào đây!
Mặc dù bản thân đã tỏ rõ thái độ, nhưng hình như tiểu công tử Cô Tô vẫn chưa chết tâm, nếu như hắn công khai come out, khiến ông lão tức chết thì nguy to.
Dù y thuật của nữ chính có giỏi tới đâu cũng không có tác đụng, tổ phụ bị tức chết, Cô Tô Mặc Lương sẽ bị bắt lại tẩm trư lung, mà anh thì sao, nếu như Nhan Duệ không về cứu kịp thời, tám phần mười sẽ bị gậy gộc đánh chết.
(Tẩm trư lung: Cho vào rọ theo rồi thả xuống nước cho chết đuối)#Đó_giang_hồ_tàn_khốc_vậy_đó#
#tui_nói_tui_chưa_làm_gì_mấy_người_có_tin_không#
#Tiêu_huynh_huynh_hại_ta_thê_thảm_thế_này_có_vui_không /(ㄒoㄒ)/~~#
Cô Tô Mặc Lương thấy anh càng ngày càng sa sút tinh thần, rất là đau lòng, đột nhiên hắn xoay người ôm chầm lấy Phàn Viễn, ghé vào tai anh giọng đầy cương quyết: “Ta tạo yến hội như vậy chỉ là để nói xin lỗi với huynh, là bọn họ hiểu lầm, mặc kệ người khác nói gì, huynh cứ coi như gió thoảng bên tai, ta sẽ giải thích rõ tất cả.”
Này là “lầm đường lạc lối biết quay đầu” sao? Cuối cùng cũng nghe được câu trả lời thuyết phục, Phàn Viễn cũng có thể yên lòng, chỉ cần tiểu công tử Cô Tô không tác yêu tác quái nữa, muốn lừa lão thái gia Cô Tô dễ như bỡn ấy mà.
Thế nhưng, lúc nhà ngươi nói câu này, có nhất thiết phải ôm ta chặt như vầy không? Làm như vậy dễ hiểu lầm lắm đó!!!
Vốn là anh muốn đẩy Cô Tô Mặc Lương ra, nhưng đến khi nhìn thấy sự thương yêu trong đôi mắt hắn dành cho mình, cảm thấy vừa xấu hổ vừa áy náy, anh đắn đo một hồi, nghĩ ôm một cái cũng không sụt đi cân nào, đành theo hắn vậy.
“Bạch huynh, Cô Tô huynh, giữa đường mà hai người làm ưm ưm ưm….”
Tuy rằng nữ chính nhanh tay, ngăn nam chính thốt lên kịp thời, nhưng Phàn Viễn và Cô Tô đã nghe thấy tiếng hô của hắn, cả hai cùng nhìn về phía bên đây, một giây sau cùng lui về phía sau hai bước.
Cô Tô: “Ngượng quá đi mà.”
Phàn Viễn: “Xui thấy mồ!!!”
Cao Tùy trợn trừng mắt vẫn còn chưa hoàn hồn lại, hiển nhiên là bị kích thích quá độ, mà dường như Tiêu Tử Quân cũng rất kích động, mở to mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ, trong mắt lóe ra tia sáng chói mù mắt cún của Phàn Viễn, cũng không biết trong đầu nàng ta vừa nghĩ ra màn yêu hận tình thù như nào nữa.
Phàn Viễn chỉ muốn gào lên mắng cho nàng ta một trận, đang yên đang lành tự nhiên bày trò cho người ta làm gì, giờ xảy ra chuyện còn không biết đường hối cả đi! Nghiêm, túc, được, không, hả!!!
Thế nhưng đương nhiên anh không thể làm như vậy được rồi, anh chỉ có thể nuốt cơn tức kia xuống, cất lời giải thích: “Chuyện không như hai người nghĩ đâu.”
Nữ chính cười đến là e thẹn, vẻ mặt tri thức hiểu lễ nghĩa, xua tay nói: “Huynh không cần giải thích đâu, chúng ta hiểu cả mà, phải không Tùy An?”
Cao Tùy nghe thấy Tiêu Tử Quân kêu tên mình, cũng không màng xem nàng hỏi gì, lập tức gật như gà mổ thóc.
Khóe miệng Phàn Viễn giần giật, mới một buổi chiểu không gặp, ấy thế mà đã thăng cấp từ “Cao huynh” lên “Tùy An” rồi, tốc độ cũng nhanh quá ha!!
Cô Tô Mặc Lương thấy Phàn Viễn không vui, vội lảng sang chuyện khác: “Cao huynh và Tiêu huynh tới đây gặp tổ phụ của ta sao?”
Tiêu Tử Quân nói: “Đúng vậy, ta nghĩ Bạch huynh ở yến hội bên kia sẽ không kết thúc được ngay, trễ nữa thì không tốt, cho nên cùng Tùy An tới trước.”
Cô Tô Mặc Lương nghe ra ý trêu chọc trong lời nàng nói, nhưng lại chẳng cười nổi, chỉ cảm thấy khó xử, bất đắc dĩ lắc đầu: “Chỉ e hai huynh tới không đúng lúc rồi, giờ tổ phụ ta đang nổi giận, sợ rằng sẽ giận lẫy sang hai huynh, không bằng ngày mai ta dẫn hai huynh tới đi.”
Cao Tùy chau mày không nói gì, Tiêu Tử Quân trưởng thành trong sơn cốc, bởi vậy nên không rành thế sự, tâm tư thuần kiết, mà hắn lăn lộn giang hồ từ nhỏ, biết đoạn tụ không phải chuyện hay ho đẹp đẽ gì, nhất là ở gia tộc như Cô Tô.
Hắn ngăn Tiêu Tử Quân hỏi tới, nghiêm túc nói: “Bạch huynh tới đây cùng chúng ta, dù gặp phải chuyện gì, cũng không thể để huynh ấy chịu đựng một mình được, ba huynh đệ chúng ta ra cùng ra, vào cùng vào.”
Tiêu Tử Quân không hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì, nghe Cao Tùy nói vậy, lập tức đồng ý: “Đúng vậy, chúng ta không thể bỏ Bạch huynh lại.”
Phàn Viễn thấy hai tên ngốc này bảo vệ mình như vậy, vừa cảm động lại vừa thấy buồn cười, anh nói: “Thực ra cũng không có gì đâu, chỉ là hiểu lầm thôi ấy mà, giải thích là được rồi, cơ mà cũng cần nhờ tới y thuật của Tiêu huynh đây, để chữa bệnh giúp tổ phụ của Cô Tô huynh.”
Đương nhiên Tiêu Tử Quân không thể chối từ, đừng nói họ đã là bạn bè với Cô Tô Mặc Lương, mà dù là ông nội của một người qua đường bị bệnh, nàng ta cũng sẵn sàng ra tay giúp đỡ.
Cũng không biết có phải nhờ hào quang diễn viên của nam chính và nữ chính đồng thời phát huy tác dụng hay không, mà lão thái gia nhà họ Cô Tô cũng không làm khó bọn họ, chỉ dạy dỗ anh không được xúi giục bẻ cháu trai ông, để hắn chuyên tâm học võ, làm rạng danh gia đình.
Còn nữ chính được nhà họ Cô Tô tôn sùng làm khách quý Tiêu đại phu.
※※※
Một tháng thấm thoát trôi qua, Phàn Viễn càng ngày càng nóng ruột hơn, bởi vì Nhan Duệ đi mãi mà không về, còn Cô Tô Mặc Lương thì cứ lởn vởn trước mặt anh chà cảm giác tồn tại, cũng không hành động gì quá khủng bố, chỉ đơn thuần uống trà nói chuyện phiếm mà thôi.
Mới đầu Phàn Viễn còn có thể kiên nhẫn đối phó qua loa, càng về sau đến hứng để đối phó cũng chẳng có, bữa nay lại nghe hắn khen trà của mình ngon, Phàn Viễn không nhiều lời, đóng gói trà Phổ Nhị thượng đẳng của mình rồi dúi cho hắn, đồng thời nhấn mạnh: “Ở trong đây hết đấy.”
Cô Tô Mặc Lương bị đuổi ra khỏi gian phòng, cũng không hề thấy tức giận, hắn hôn chùn chụt bọc trà, kích động nói: “Đây là món quà đầu tiên huynh ấy cho ta!” Rồi hí hửng rời đi.
Phàn Viễn vốn đã hậm hực trong lòng rồi, giờ lại càng thêm bức xúc, thấy tiểu công tử Cô Tô vui sướng như vậy, anh không, vui, một, chút, nào!! Còn có nam chính nữ chính gắn bó như keo sơn kia nữa, rõ ràng nữ chính còn chưa lộ thân phận nữ nhi, thế mà hai người đã ân ân ái ái chẳng nề hà gì! Ngày nào ngày ấy cũng chỉ chăm chăm ngược đám cún FA!
Hứ, anh còn lâu mới là cún! Anh cũng là hoa có chủ mà, cơ mà không biết chủ nhà anh mất tăm mất tích đâu rồi..
Phàn Viễn đứng bên cửa sổ, cụp đôi hàng mi xuống, giữa chân mày toát lên vẻ ưu thương nhàn nhạt, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Hoa đào, nay đã tàn rồi.”
Có mấy nữ nô tì đi qua, đều thẹn thùng đỏ mặt.
Hiển nhiên Phàn Viễn không để ý tới, bởi vì lúc này anh đang mải rên rỉ với Tiểu Ngũ trong đầu, “Lúc Nhan Duệ đi hoa mới vừa chớm nở! Giờ nó đã tàn rồi! Tàn hết rồi!!”
Tiểu Ngũ bình tĩnh trả lời: “Bíp, có lẽ gặp phải chuyện rắc rối gì đó.”
Phàn Viễn nói: “Anh chẳng cần biết có rắc rối gì hay không, dù sao thì cũng không giữ lời, hắn sai rành rành ra đó!”
Tiểu Ngũ: “Bíp…”
Phàn Viễn đang định mắng mỏ thêm mấy câu, đột nhiên một cơn gió thổi qua, cánh cửa sổ trước mặt đột nhiên đóng lại, trái tim anh chợt nhảy lên, tần suất mỗi lúc một nhanh, mùi hương này…
“Ừ, anh sai rồi.”
Giọng nói khàn khàn của người nọ vang lên trong đầu anh, hóa ra ban nãy anh tức giận thốt lên lời trong lòng mình, huhuhu mất mặt quá đi mà!!
Phàn Viễn muốn xoay người nhìn về phía hắn, nhưng lại bị hắn ôm chặt cứng từ đằng sau, dường như muốn khảm anh vào tận xương tủy, để chẳng bao giờ phải chia xa nữa.
“Cha gặp chút phiền phức, nhưng đã giải quyết xong xuôi rồi, Viễn Nhi nhớ cha sao?”
Bên tai Phàn Viễn nóng rần lên, anh biết nếu như theo kịch bản mình sẽ phải nói những thứ gì, nếu không phải châm chọc thì cũng là mấy lời ngang ngược, nhưng anh không muốn nói vậy, họ xa nhau hơn một tháng, giờ có thể gặp lại anh không nỡ lòng oán trách.
Anh dùng hệ thống từ từ nói: “Nhan Duệ, em nhớ anh…”
Lời còn chưa dứt đã bị Nhan Duệ xoay người lại, bốn cánh môi quấn chặt lấy nhau, mùi cỏ thơm thoảng bay trong gió.
Hoa nay đã tàn, nhưng vẫn mơn mởn sắc xuân.
Truyện ngắn:Phàn Viễn (Trợn mắt nhìn): “Mấy bữa nay anh chơi bời lêu lổng ở đâu hả hả hả?!”
Nhan Duệ (nhỏ giọng dụ dỗ): “Có chơi bời lêu lổng gì đâu, cả linh hồn lẫn thể xác anh đều thuộc về em rồi, không tin em kiểm tra mà xem…”
Phàn Viễn( Mặt đỏ tới tai, vội thu tay về): “Rồi rồi, coi như anh ngoan!”
Nhan Duệ (Ý vị thâm trường, cởi áo ra): “Giờ đến lượt anh kiểm tra rồi.”
Phàn Viễn không kịp chạy trốn, bị người nào đó kiểm tra từ trong ra ngoài từ ngoài vào trong hết lần này tới lần khác = ̄ω ̄=