Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 1011 - Chương 1012: Cảm Xúc Dâng Trào

Chương 1012: Cảm Xúc Dâng Trào Chương 1012: Cảm Xúc Dâng TràoChương 1012: Cảm Xúc Dâng Trào

Ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Thẩm Trí Viễn đã ở gần trong gang tấc, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau rất rõ ràng, trong lòng Quý Tư Linh vô cùng hoảng hốt, nàng ấy lập tức muốn thoát ra nhưng không ngờ động tác quá lớn khiến cả người ngã vào lồng ngực Thẩm Trí Viễn.

"Tiểu thư không sao chứ?"

Nghe thấy tiếng la trâm thấp của Quý Tư Linh, Thẩm Trí Viễn cho rằng nàng ấy bị thương nên không hề nghĩ ngợi gì mà lập tức ôm nàng ấy lên và đặt lên giường êm, muốn kiểm tra chân nàng ấy.

"Ta không sao, huynh không cần sốt sắng như vậy!" Quý Tư Linh vội vàng nói. "Lúc này không cần cậy mạnh." Thẩm Trí Viễn đã không còn là thiếu niên ngây ngô năm đó, hẳn nhíu chặt lông mày, mạnh mẽ cởi giày Quý Tư Linh ra.

"Thiên... Thiên Lý, huynh đừng như vậy, ta thật sự không có việc gì... Ta... Hu lu..."

Thấy Thẩm Trí Viễn sốt ruột như vậy, quá khứ của hai người hiện lại trong đầu Quý Tư Linh khiến vành mắt nàng ấy đỏ lên, nước mắt như chuỗi ngọc châu bị đứt, từng hạt rơi xuống không ngừng.

"Tâm Vũ, sao tiểu thư lại khóc? Chân rất đau sao?"

Thấy phản ứng này của Quý Tư Linh, sự tức giận của Thẩm Trí Viễn đã biến mất không còn gì, hắn luống cuống rút khăn tay ra lau nước mắt cho nàng.

Nhưng Thẩm Trí Viễn càng dịu dàng, cẩn thận thì nước mắt của Quý Tư Linh càng rơi nhiều hơn, hoàn toàn không thể kiềm lại được.

"Tâm Vũ, đừng khóc! Có phải thật sự bị thương nặng rồi không? Tiểu thư nói cho ta biết, ta kiểm tra lại cho tiểu thư, hay là ta gọi thái y đến?"

Thẩm Trí Viễn còn cho rằng Quý Tư Linh đang đau nên không nói thành lời, hắn chuẩn bị chạy đi gọi người.

"Không... Không cần..."

Thấy vậy, Quý Tư Linh không lo nghĩ được nhiều, nàng ấy đột nhiên đứng dậy, nhào vào lồng ngực Thẩm Trí Viễn, ôm chặt lấy hắn.

Ở trong cung này, nàng ấy đã hiểu ra lòng mình từ rất lâu rồi, chỉ là nàng ấy không muốn thừa nhận mà cũng không dám thừa nhận, bởi vì nàng ấy biết thiếu niên kia đã không còn là người mà nàng ấy có thể nhớ đến nữa. Thế nhưng bây giờ khó khăn lắm nàng ấy mới thoát ra khỏi lãnh cung, không ngờ người đầu tiên mang đến ấm áp cho nàng ấy cũng vẫn là hắn.

Nàng ấy đã chờ đợi sự quan tâm này, quá lưu luyến sự ấm áp này, cho dù biết rõ không thể làm gì nhưng vào giờ phút này nàng ấy vẫn muốn tùy hứng một lần.

Chỉ lần này thôi, sau này nhất định nàng ấy sẽ nhổ bỏ tất cả suy nghĩ này, ngoan ngoãn làm một cung nữ.

Cách xa hắn.

"Tâm Vũ..."

Bị Quý Tư Linh ôm lấy một cách đột ngột thế này, đầu tiên Thẩm Trí Viễn rất sững sờ, sau đó đưa tay ôm người thật chặt, trong nháy mắt cảm giác hạnh phúc xông thằng lên đầu óc hắn, khiến hắn như mê muội, không khỏi nhắm chặt mắt lại.

Ở trong mộng hắn đã từng thấy được cảnh tượng như vậy rất nhiều lần, rốt cuộc cũng đã đạt được mong ước, hạnh phúc này còn đẹp hơn hắn tưởng tượng, khiến hắn khó mà kiềm chế được.

"Chân của tiểu thư thật sự không sao?"

Rất lầu sau đó, chờ cho Quý Tư Linh ngừng khóc, Thẩm Trí Viễn mới buông nàng ra hỏi lại một lần nữa.

"Thật sự không sao. Ta khóc không phải vì chân bị thương, huynh vội vàng như vậy làm gì?" Quý Tư Linh dụi mắt mình, nàng không biết làm gì hơn trách hắn một câu.

"Ta cũng vì lo lắng cho tiểu thư, nếu tiểu thư thật sự bị thương, đương nhiên ta phải sốt ruột." Thẩm Trí Viễn không hề nghĩ ngợi đã mở miệng nói ngay. "Huynh..."

Nghe Thẩm Trí Viễn nói, Quý Tư Linh hơi khựng lại, nàng ấy thấp giọng nói: "Ta thật sự không có việc gì, huynh có thể yên tâm."

"Ừm. Chỉ là vừa rồi, vì sao tiểu thư khóc?" Thẩm Trí Viễn không hiểu, nếu không phải vì bị thương, vậy sao đột nhiên nàng ấy lại khóc đau lòng như vậy?

"Chuyện này... Ta..."

Quý Tư Linh không ngờ Thẩm Trí Viễn lại hỏi như vậy, trong thoáng chốc nàng ấy cũng không biết nên trả lời thế nào, trong nháy mắt gương mặt nhỏ đã đỏ lên.

"Tâm... Tâm Vũ, tiểu thư... Lẽ nào..."

Nhìn thấy hai gò má ngượng ngùng mà ửng hồng của Quý Tư Linh, hô hấp của Thẩm Trí Viễn như ngừng lại, cảm xúc vui mừng khôn xiết đã xông thằng lên đầu hắn. "Không phải!"
Bình Luận (0)
Comment