Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 1026 - Chương 1027: Hoàng Thượng Muốn Khen Thưởng

Chương 1027: Hoàng Thượng Muốn Khen Thưởng Chương 1027: Hoàng Thượng Muốn Khen ThưởngChương 1027: Hoàng Thượng Muốn Khen Thưởng

Hoàng hậu cũng vừa nói vừa gắp một đũa thức ăn vào bát của Thẩm Bích Thấm, sau đó quan tâm nói: "Mặc dù nghe nói con không bị thương, nhưng nhất định cũng cảm thấy rất sợ hãi đúng không?"

"Cũng bình thường ạ, thực ra ở quê con cũng nuôi một con sói trắng lớn, cho nên mặc dù con hổ này rất đáng sợ nhưng cũng không đến mức khiến con cảm thấy quá khiếp sợ." Thẩm Bích Thấm thành thật nói: "Là do hộ vệ kia cứu con, cho nên mới bị thương nặng như vậy."

"Hả? Con... con còn nuôi cả sói à?" Nghe vậy, chiếc đũa đang gấp đồ ăn trong tay hoàng hậu sẽ run lên, thức ăn trực tiếp rơi xuống bàn bàn. "Dạ, nghiêm túc mà nói thì không phải do con nuôi, là do A Húc nuôi." Thấy Hoàng hậu bị dọa sợ, Thẩm Bích Thấm cười ha hả, vội vàng lên tiếng giải thích.

"Ồ, cái này... hoá ra là vậy." Nghe được là do Mộ Dung Húc nuôi, lúc này hoàng hậu mới bình tĩnh lại, nhìn Thẩm Bích Thấm nói: "Nếu đúng như lời con nói, vậy thì thật sự là như vậy, đã quen nhìn thấy những con thú hung mãnh, cho nên khi gặp một con hổ cũng không cảm thấy đáng sợ như vậy."

"Vâng, cũng chính vì lý do này mà ngày hôm đó con mới có thể bình tĩnh ứng phó, bình an vô sự thoát khỏi miệng cọp." Thẩm Bích Thấm gật đầu cười khẽ.

"Ừm, chỉ cần con không sao là tốt rồi, nhưng mà hộ vệ kia đúng là đủ trung thành, không biết hắn hiện tại thế nào rồi?" Hoàng hậu hiện tại cũng hiểu, tôn nữ này của mình quá là một người không tâm thường, tính cách quả nhiên... rất cứng cỏi.

"Dạ, Lý Ngôn Sanh đại phu diệu thủ hồi xuân (*tài năng chữa bệnh xuất chúng), hiện tại đã không sao rồi." Thẩm Bích Thấm mỉm cười nói.

"Lý Ngôn Sanh à? Có phải là tôn tử của Lý Tư?" Nghe vậy, hoàng đế vẫn luôn yên lặng lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người mới lên tiếng hỏi.

"Vâng, là huynh ấy ạ." Thẩm Bích 'Thấm cười gật đầu.

"Ừm, y thuật của tiểu tử nhà họ Lý đúng là rất tốt, con không cần lo lắng."

Hoàng đế suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng mà nếu như hộ vệ kia vì bảo vệ con mới bị thương, cũng coi như là lập công lớn, đáng lẽ ra phải ban cho một chức quan, nhưng tình hình bây giờ có chút đặc thù, coi như là trẫm nợ hắn trước, sau này nhất định sẽ ban thưởng bù cho hắn."

"Hoàng tổ phụ, không cần như vậy đâu ạ, thân là hộ vệ, đây là bổn phận của hắn, không dám nhận ban thưởng này của người." Thẩm Bích Thấm nhanh chóng lên tiếng từ chối.

"Không được, hắn đã cứu cháu gái của trẫm, cành vàng lá ngọc, phần thưởng này cần thiết phải cho." Hoàng đế kiên định nói.

"Vâng ạ, vậy thì cháu gái thay mặt Trường Phúc cảm ơn Hoàng tổ phụ ạ."

Thẩm Bích Thấm biết rằng hoàng đế đang yêu ai yêu cả đường đi lối về, cho nên mới có thể coi trọng Lưu Trường Phúc như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, sự xa lạ và ngăn cách ban đầu cũng giảm đi rất nhiều.

"Đứa bé ngốc, khách sáo với tổ phụ như vậy làm gì."

Hoàng đế cũng cảm nhận được sự thay đổi của Thẩm Bích Thấm, mỉm cười xoa đầu nàng, sau khi suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng mà mặc dù hiện tại không thể phong quan cho hẳn, nhưng vẫn có thể ban cho hắn một ít thuốc bổ để bồi bổ cơ thể, lát nữa ta sẽ sai người đưa đến Lâm phủ."

"Ừm, con cũng cảm thấy làm như vậy rất tốt, đa tạ Hoàng tổ phụ." Nếu như hoàng đế đã nói như vậy, Thẩm Bích Thấm không từ chối, dù sao thì trong cung nhất định cũng còn rất nhiều thứ như vậy.

"Ha ha, vậy thì tốt, nào nào, mau ăn cơm đi, lúc này con nhất định cũng thấy đói bụng rồi." Thấy Thẩm Bích Thấm vui vẻ đồng ý, trong lòng hoàng đế cũng cảm thấy vui mừng. Từ trước đến nay cái miệng của Thẩm Bích Thấm luôn ăn nói rất ngọt ngào, cũng biết cách ở chung với người lớn tuổi như thế nào, nàng đã dỗ dành khiến tâm trạng của hai người già cảm thấy rất tốt, tiếng cười không ngớt suốt bữa ăn sáng, bữa ăn này có thể nói là khách chủ đều vui.
Bình Luận (0)
Comment