Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 1034 - Chương 1035: Vào Bằng Cửa Chính

Chương 1035: Vào Bằng Cửa Chính Chương 1035: Vào Bằng Cửa ChínhChương 1035: Vào Bằng Cửa Chính

"Kẻ nào!"

Một người tập võ như Mộ Dung Húc, khi di chuyển có thói quen nín thở, ngưng thần, cho nên trước đó Thẩm Bích Thấm cũng không phát hiện ra, nhưng hiện tại có chút mất tập trung, mới bị Thẩm Bích 'Thấm nhận ra.

"Vệo,.."

Thẩm Bích Thấm phản xạ có điều kiện, phản ứng đầu tiên của nàng là tháo chiếc trâm cài tóc, sau đó lao về phía bên cạnh, nhưng mà nàng còn chưa kịp hành động gì, đã cảm thấy cổ tay nặng trĩu, cả người bị kéo vào một vòng tay ấm áp.

"Này..."

Cái ôm quen thuộc, mùi hương quen thuộc khiến Thẩm Bích Thấm giật mình mất vào giây, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc: "A... A Húc!"

"Ừm, là ta."

Vừa rồi chỉ đứng từ xa ngắm nhìn, lúc này tiếp xúc thân mật như vậy, ảnh hưởng càng thêm lớn hơn, hắn khẽ liếc một cái lập tức thấy một phong cảnh tuyệt đẹp hiện ra trước mắt, ôn ôn hương nhuyễn ngọc [1] trong lòng, cho dù ý chí của Mộ Dung Húc có mạnh đến mức nào cũng không tráng khỏi có chút tâm viên ý mã [2].

[1] Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nốn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

[2] Tâm viên ý mã: rung động không kiềm chế được.

"Ừm?" Cảm nhận được ánh mắt của Mộ Dung Húc, Thẩm Bích Thấm khẽ cụp mắt, dường như hiểu ra điều gì, cười ranh mãnh, cũng không dọn dẹp lại quần áo, mà vươn tay ngọc trực tiếp ôm lấy cổ Mộ Dung Húc, tiến sát lại, hơi thở như lan nói: "A Húc, tác phong đoan chính quân tử của huynh là làm nhiều quá quen rồi sao?"

Đối với Mộ Dung Húc vừa trở về đã tới thăm nàng trước, Thẩm Bích Thấm thực cảm động, điều này chứng tỏ bọn họ tâm linh tương thông, đều là gấp không chờ nổi muốn thấy đối phương.

"Này... Lần này ta vào bằng cửa chính."

Bị nữ nhân mà mình yêu đối đãi như vậy, nếu Mộ Dung Húc còn tỏ ra thờ ơ được thì không phải nam nhân nữa, ánh mắt hắn lập lòe không dám nhìn Thẩm Bích Thấm, chỉ cảm thấy bụng dưới có chút căng chặt, mồm miệng khô khốc.

Thẩm Bích Thấm tự nhiên cũng nhìn thấy phản ứng của Mộ Dung Húc, trong mắt hiện lên một tia đắc ý, cả người lại lần nữa tiến về phía trước, ghé vào tai hắn, hơi thở như lan nói: "A Húc, muội đẹp không?"

"“Thình thịch..."

Trong hoàn cảnh như vậy, lại bị người mình yêu hỏi ra loại vấn đề này, Mộ Dung Húc chỉ cảm thấy phòng tuyến cuối cùng của bản thân sắp không giữ được rồi, yết hầu khẽ lên lên xuống xuống, mất một lúc lầu mới khàn giọng nói: "Đẹp."

"Ồ, huynh còn chưa nhìn muội, làm sao biết muội đẹp chứ?"

Thẩm Bích Thấm vừa nói vừa vươn tay ôm lấy mặt của Mộ Dung Húc, nhìn thẳng vào mắt hắn, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười ngọt ngào.

Người thiếu niên trước mắt đã sớm rút đi vẻ ngây ngô ngày này, sau khi trải qua sự mài giữa trên chiến trường, dung mạo vẫn xuất chúng như cũ, nhưng khí chất trên người càng oai phong thiết huyết hơn, hơi thở nội liếm trâm ổn đó càng thêm có sức hấp dẫn với một người có tâm trí trưởng thành như Thẩm Bích Thấm.

"A Thấm, muội vĩnh viễn là người đẹp nhất trong lòng ta, không cần nhìn cũng đã sớm khắc ghi hình bóng của muội tận sâu trong đáy lòng rồi."

Cuối cùng cũng lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào Thẩm Bích Thấm, ánh mắt Mộ Dung Húc dịu dàng, vươn tay vén lọn tóc mai ra sau tai cho nàng.

Khi chưa gặp được nhau, hắn chỉ cảm thấy trong lòng luôn có một nỗi lo, ngày đêm nhớ mong, bây giờ nhìn thấy người rồi, ngược lại cảm thấy không còn lo lắng gì nữa.

Nàng ở trước mặt mình, nằm trong vòng tay mình, còn có gì có thể tốt đẹp và khiến người hạnh phúc hơn thời khắc này nữa.

Nghe vậy, trong lòng Thẩm Bích Thấm cảm thấy rất ngọt ngào, cắn môi, nói: "Ôi chao, không ngờ hiện tại Mộ Dung tướng quân của chúng ta lại có thể ăn nói ngọt ngào đến vậy?"

"Ừm? Sao bản tướng quân nhớ rõ là bản tướng quân vẫn luôn nói rất ngọt nhỉ."

Thẩm Bích Thấm ăn mặc mỏng manh, Mộ Dung Húc cau mày, lấy áo khoác khoác lên người nàng, sau đó cũng không xỏ giày cho nàng mà bế bổng người lên đặt lên giường, nói: "Hiện tại trời càng ngày càng lạnh, sao muội có thể không lo cho sức khỏe của mình như vậy chứ."

"Hì hì, muội không thấy lạnh, huynh xem, đều toát mồ hôi rồi này."

Thẩm Bích Thấm liếc nhìn đống quần áo bị bản thân lục lọi lộn xộn kia, lúc này mới cảm thấy có chút ngại ngùng, bị người mình thích nhìn thấy cảnh này, thật sự khiến nàng cảm thấy có chút muốn đào hố chui xuống đất.

"Nói đi, muội đang muốn làm gì hả?"
Bình Luận (0)
Comment