Chương 1044: Thân Mật Tận Cùng 3
Chương 1044: Thân Mật Tận Cùng 3Chương 1044: Thân Mật Tận Cùng 3
"Mộ.. Mộ Dung Húc, chàng... Ngô..."
Thẩm Bích Thấm hừ nhẹ một tiếng, đang muốn nói một câu nhưng lời còn chưa xong thì môi đã bị người ta chặn lại.
Tiếp đó, từng đợt đánh sâu vào trong cơ thể nàng, khiến nàng dần nhữn ra, cơ thể cũng hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.
"Tỷ tỷ, cô nương và tướng quân đây là... Thật sự rồi đi?"
Ngoài cửa, Phong Ngâm và Hoa 'Tụng đang bưng chậu nước đều vô cùng xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, nhanh chóng xoay người chạy đi.
"Còn dám hỏi, chắc chẵn là như vậy tồi."
Phong Ngâm mặt đỏ đến mức dường như là sắp chảy máu vậy, sau khi khó khăn bình phục lại cảm xúc thì mới dặn dò với Hoa Tụng,"Chuyện này liên quan đến danh dự của cô nương, tuyệt đối không thể nói ra ngoài, hiểu chưa?"
"Ừm, ta biết, tỷ tỷ yên tâm."
Hoa Tụng nghiêm túc gật đầu, sau đó chắp tay trước ngực vẻ mặt hưng phấn nói,"Tiểu thư và tướng quân cuối cùng đã tu thành chính quả, xem ra hai người bọn họ đã giải hòa rồi đi?"
"Ừm, cuối cùng đã có thể yên tâm tồi."
Phong Ngâm cũng hiểu ý cười, sau lại dẫn Hoa Tụng đến phòng bếp,"Đi thôi, chuẩn bị chút nước ấm, đợi chút nữa cô nương cần dùng đến."
"Bị sao mà phải chuẩn bị nước ấm?" Phong Ngâm vừa dứt lời thì Phùng lão nghi hoặc đi đến,"Hôm nay sao nha đầu kia còn chậm chạp chưa ra, chẳng lẽ cơ thể không thoải mái?"
Thẩm Bích Thấm ngày nào cũng đều dậy sớm tập thể dục buổi sáng, lúc này đã sớm qua giờ cơm sáng còn chưa dậy, không khỏi khiến cho Phùng lão có chút lo lắng.
"A, tham kiến lão gia."
Thấy Phùng lão đến đây thì Phong Ngâm, Hoa Tụng nhanh chóng hành lễ, sau lại bất ngờ hỏi lại,"Lão gia, sao người lại về lúc này?"
"À, ta về lấy chút đồ." Phùng lão nói.
"Cô nương không có việc gì, chỉ là..."
Phong Ngâm do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói ra,"Chỉ là bây giờ tướng quân cũng đang ở phòng trong." "Húc... Húc Nhĩ?"
Nghe vậy, động tác vuốt râu của Phùng lão không khỏi dừng lại, tiếp đó mắt trợn lên, nhìn Phong Ngâm hỏi lại,"Hắn... Bọn họ?"
"Đúng như lão gia nghĩ." Phong Ngâm đỏ mặt gật đầu.
"Cái tiểu tử thúi này, thật là..."
Khó khăn lắm mới phục hồi lại được tinh thần, Phùng lão nhẹ giọng mắng một tiếng, sau đó khóe miệng không nhịn được nâng lên,"Ha ha ha, tốt, tốt, tiểu tử thối này, cuối cùng đã xuống tay được."
"Khu, lão gia, chuyện này dù sao cũng liên quan đến danh dự của cô nương nhà ta, có lẽ..." Thấy Phùng lão còn có bộ dạng không đứng đắn như vậy, Phong Ngâm có chút không nhìn được nữa.
"Ha ha, lão phu biết, việc này cần phải bảo mật."
Vẻ mặt Phùng lão đầy ý cười, sau đó dặn dò nói,"Nhắc chuẩn bị thêm một chút đồ bồi bổ, ừm, canh gà hầm sâm đi, bồi bổ sức lực, hai hài tử đã mệt mỏi một đêm, nên bồi bổ lại."
"Rõ,"
Nghe được lời này của Phùng lão, hai người Phong Ngâm và Hoa Tụng đều thất sắc, nhanh chóng đồng ý rồi rời đi.
"Động thủ rồi, ha ha ha, tên tiểu tử thúi này làm rất tốt, cuối cùng cũng đã có chút hình dáng của tướng quân rồi."
Phùng lão càng nghĩ càng cảm thấy cao hứng, người cháu dâu này xác định vững chắc không thể chạy được nữa, hôm nay ông nhất định phải đi tìm Lý Tư uống rượu ăn mừng mới được.
Lần này Thẩm Bích Thấm trực tiếp ngủ đến buổi trưa, thời điểm tỉnh lại cũng là do bị đói tỉnh, khi nàng tỉnh thì Mộ Dung Húc cũng đã không còn bên cạnh nữa.
"Cô nương, người tỉnh rồi."
Thấy Thẩm Bích Thấm tỉnh lại, Phong Ngâm và Hoa Tụng canh giữ ở bên ngoài lập tức đi đến xốc rèm lên, thay Thẩm Bích Thấy chải đầu thay đổi y phục.
Chỉ là ánh mắt sáng ngời kia, khiến cho nàng có chút không chịu đựng nổi
"Khu, A Húc đâu?"
Hai nha đầu này luôn hầu hạ bên nàng nên đương nhiên Thẩm Bích Thấm biết chuyện này không thể gạt các nàng ấy được, huống chỉ loại chuyện này cũng bình thường, chỉ là hơi ngại ngùng một lát, sau đó nàng liền điều chỉnh lại được tâm trạng của mình.