Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 1051 - Chương 1054: Tỉnh Ngộ

Chương 1054: Tỉnh Ngộ Chương 1054: Tỉnh NgộChương 1054: Tỉnh Ngộ

"Sau này khi mọi người hái rau dại, phải nhớ kỹ mà phân biệt chúng mới được." Lý Ngôn Sanh lại dặn dò thêm một câu, sau đó mới quay về gian nhà chính, kê đơn thuốc.

Tuy độc đã được giải nhưng dù sao cũng đã bị trúng độc khiến cơ thể bị suy yếu, đặc biệt là những người già và hài tử, vì cơ thể của họ yếu ớt hơn, phải cẩn thận nghỉ dưỡng một thời gian mới có thể khôi phục lại.

"Tử Hinh ca, khổ cực rồi!"

Tuy bây giờ đã là tháng chín nhưng sau một loạt các động tác cứu chữa, Lý Ngôn Sanh vẫn toát mồ hôi đây đầu, khi hắn đang muốn đưa tay lau mồ hôi thì một chiếc khăn tay và một bát nước đã được đưa đến trước mặt hắn. "Thấm Nhi, cảm ơn cô nương."

Lý Ngôn Sanh hơi sững sờ, sau đó hắn mỉm cười tiếp nhận khăn tay và nước, lau mồ hôi rồi uống một hớp nước, đột nhiên sự khó chịu và hậm hực mắc nghẹn ở ngực hắn trước đó đã hoàn toàn biến mất.

Tại thời khắc này bỗng nhiên hắn hiểu ra.

Đúng vậy! Xưa nay hắn chưa từng hiểu biết về trồng trọt, thế nhưng hắn biết y thuật.

Mộ Dung Húc được dân chúng tôn sùng vì kiêu dũng thiện chiến, Thẩm Bích 'Thấm cũng được thôn dân tán thành vì kỹ thuật trồng trọt rất tốt. Còn hắn thì sao? Lúc ở phủ Chương Châu, hắn đã giải quyết được ôn dịch, đồng thời cũng nhận được sự kính ngưỡng của tất cả dân chúng. Cho nên ở phương diện y thuật, hắn căn bản không cần ganh tị với ai, hắn càng không cần thiết phải lấy mình ra so sánh với người khác.

Hắn thật sự đã bị lòng đố kị che mắt, vẫn một mực lo lắng nếu mình không biểu hiện xuất sắc sẽ bị Thẩm Bích Thấm xem nhẹ. Thật ra người có thể làm ra kiệt tác chấn động thế gian như Thấm Nhi làm sao chỉ có tầm mắt như một nữ tử thô tục được?

Hắn đặt tâm trí ở y đạo, hắn nên tập trung đi trên con đường của mình, nếu còn tiếp tục lo lắng được cái này mất cái kia, hắn không chỉ mất đi lòng tin của Thấm Nhi dành cho hắn mà cũng sẽ mất đi thứ hắn theo đuổi suốt cả đời.

Vào giờ khắc này Lý Ngôn Sanh hoàn toàn tỉnh táo lại. Thẩm Bích Thấm đã trở thành giấc mộng cả đời này hắn cũng không có được, như vậy chí ít ở y thuật, hắn vẫn nên tạo ra chút thành tựu cho chính mình.

Sau khi đã hiểu ra, Lý Ngôn Sanh hoàn toàn tỉnh táo lại, hẳn chôn chặt tình cảm của mình dành cho Thẩm Bích Thấm xuống đáy lòng, vì vậy mà ánh mắt nhìn Thẩm Bích Thấm đã không còn nóng rực nữa, ánh mắt trở nên dịu dàng, ấm áp, như ẩn chứa niềm vui mà không nhìn ra bất kỳ điều kỳ lạ gì.

Tuy Thẩm Bích Thấm luôn không để ý đến sự thay đổi của Lý Ngôn Sanh nhưng Mộ Dung Húc thì khác, hắn có thể nhận ra.

Hắn cũng không biết rốt cuộc nguyên nhân gì khiến Lý Ngôn Sanh thay đổi suy nghĩ nhưng hắn vẫn cảm thấy hài lòng với cách làm này của Lý Ngôn Sanh. Nếu Lý Ngôn Sanh thức thời, biết buông tay như Quý Hiên Dật thì người tài ba như hắn, còn là người Thẩm Bích Thấm xem trọng, Mộ Dung Húc vẫn rất muốn giao thiệp.

Tình hình truyền bá cách trồng ở thôn làng thứ nhất rất lạc quan, xử lý xong ở thôn làng thứ nhất, mọi người lại tiếp tục xuất phát đến nơi tiếp theo, vì đã có kinh nghiệm trước đó mà hiệu suất càng lúc càng cao hơn khiến tất cả mọi người đều vui vẻ. Lần nay xem như có thể ăn nói với Hoàng thượng rồi!

Ngoại ô cách nội thành rất xa, vì để tăng hiệu suất nên ngay từ đầu mọi người đã không có dự định quay về nội thành nên đến khi trời sắp tối thì họ đã tìm đến nông trại gần đó ở lại qua đêm.

Tuy Thẩm Bích Thấm và Mộ Dung Húc đã có hôn ước nhưng đến cùng thì vẫn chưa thành thân, vì vậy khi ở bên ngoài, họ không thể trắng trợn ngủ chung một gian phòng. Đêm đó, chờ dùng cơm tối xong, Thẩm Bích Thấm lập tức đi tìm Thẩm Kỳ Viễn, chuyện thích khách kia không thể kéo dài hơn nữa, nhất định phải có người trở về trước và xử lý, bằng không đợi đến khi Diêm phủ bên kia biết được tình hình thì đã chậm trễ.
Bình Luận (0)
Comment