Chương 1057: Lạ Giường
Chương 1057: Lạ GiườngChương 1057: Lạ Giường
Thẩm Bích Thấm trấn an Lưu Trường Phúc nói,"Ngươi chỉ cần đem tên những người đó viết ra, ta cho bồ câu đưa thư cho người đi điều tra, nhất định sẽ nhanh chóng ra kết quả."
"Không sau, mặc dù Quỳnh Châu đường xá xa xôi, nhưng dùng thương thuyền đường biển của Thẩm Ký chúng ta thì cũng chỉ mất khoảng hơn một tháng là có thể đến nơi."
Thẩm Kỳ Viễn cũng mở miệng nói,"Chỉ cần có thể tìm được người nguyện ý vì ngươi mà đứng ra làm nhân chứng thì ta tin rất nhanh trong sạch của ngươi sẽ được trả lại, cũng như báo thù cho Hoa Nương."
"Được, hiện giờ ta lập tức viết."
Lưu Trường Phúc thoáng nghĩ một chút, rồi liền đem tên những người bạn tốt trước kia của hắn viết ra xong trịnh trọng giao cho Thẩm Bích Thấm.
"Đưa cho tứ ca của ta, hiện giờ ta không thể về, chuyện này ngươi có thể nói cho tứ ca của ta, để hắn toàn quyền làm chủ." Thẩm Bích Thấm đem phong thư đưa cho Thẩm Kỳ Viễn,"Tứ ca, việc này phiền huynh."
"Yên tâm."
Thẩm Kỳ Viễn gật đầu với Thẩm Bích Thấm sau lại vỗ bả vai của Lưu Trường Phúc nói,"Người làm trời nhìn, Diêm gia làm nhiều việc ác như vậy, bọn họ nhất định sẽ không được đắc ý lâu đầu."
"Ừm." Nghĩ đến có hi vọng báo đại thù thì nước mặt Lưu Trường Phúc lập tức trào ra, tâm trạng vô cùng kích động.
Giải quyết xong chuyện, Thẩm Bích 'Thấm liền trở về phòng của mình.
Ngồi lại bên cạnh bàn, nhìn ánh nến tối tăm, nàng không hề buồn ngủ một chút nào, Lưu Trường Phúc xảy ra chuyện như vậy khiến trong lòng nàng vô cùng hụt hãng.
Hiện giờ Nam Minh đang đứng trên bờ vực bị chia cắt, ngoại loạn tuy rằng đáng sợ, Nam Minh lại không có nhiều tướng tốt, nhưng chuyện nội loạn, đây mới chính là vấn đề lớn nhất của Nam Minh hiện giờ.
Diêm đảng, nếu để bọn họ quá yên ổn thì cái u ác tính này tuyệt đối không thể trừ bỏ được!
"Sao còn chưa nghỉ ngơi?" Thẩm Bích Thấm đang xuất thần thì liền nghe thấy một giọng nói từ trên đầu truyền đến.
"Đã nói là phân phòng ngủ rồi mà?" Nhìn Mộ Dung Húc, mặt Thẩm Bích Thấm đầy vạch đen nói.
"Sợ nàng ngủ không được, nên ta tới bồi nàng ngủ" Mộ Dung Húc không nói hai lời liền bế ngang nàng lên rồi đi về phía giường ngủ.
"Thực xin lỗi, từ trước đến giờ ta chưa từng lạ giường." Rũ mắt nhìn dép lê của mình trên chân Mộ Dung Húc, Thẩm Bích Thấm chớp mắt một cái rồi không khách khí nói.
"Ta lạ."
Mộ Dung Húc ngẩng đầu lên nhàn nhạt nói một câu, sau cũng tự giác thổi đèn rồi cùng lên giường ôm nàng.
"Chàng lạ hay không hình như không liên quan gì đến ta đi?" Sau khi đem đầu hướng lại gần lồng ngực Mộ Dung Húc thì Thẩm Bích Thấm trái lương tâm nói một câu. Nhưng mà, trả lời lại nàng lại là một mảnh trầm mặc.
"Uy, Mộ Dung Húc, chàng đừng giả chết."
Thẩm Bích Thấm duỗi tay đẩy ngực hắn ra, thì liền phát hiện ra ngực không hề xích ra chút nào, vì vậy nàng không nhịn được nhéo một cái.
"Đừng nghịch lửa, mau ngủ."
Chỉ là không đợi nàng véo hai cái thì đã bị động tác của hắn ngăn lại, sau đó nàng liền cảm nhận được biến hóa ở nơi nào đó của nam nhân.
"Ta ngủ." Phát hiện ra điều này khiến Thẩm Bích Thấm không nhịn được mà lập tức hô nhỏ một tiếng, ngoan ngoãn nhắm đôi mắt lại.
Ngày mai còn rất nhiều việc cần hoàn thành, nếu nam nhân này thú tính quá độ, đến lúc đó người chịu tội cũng chính là nàng.
Thẩm Bích Thấm nhẹ nhàng thở dài, sau đó loại bỏ tạp niệm và nhắm mắt lại.
Có Mộ Dung Húc làm bạn ban đêm, Thẩm Bích Thấm vô cùng an tâm, liền nặng nề đi vào giấc ngủ.
"Ngủ ngon."
Nghe thấy trong lòng ngực truyền ra tiếng hít thở đều đều thì mắt Mộ Dung Húc hiện lên một ý cười, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên đầu Thẩm Bích Thấm một cái, sau mới từ từ nhắm mắt lại.
Ngày hai mươi tháng chín.
Diêm Tùng đã ra ngoài gặp gỡ bằng hữu và không còn bên trong phủ thì đúng lúc này đột nhiên có một nhóm người xâm nhập vào Diêm phủ, không nói lời nào trực tiếp bắt Diêm Hồng mang đi. Đông Xưởng có tốc độ phá án vô cùng nhanh, chỉ cần chỉ ra người và xác nhận lại thì Diêm Hồng đã không chịu nổi cực hình và nhanh chóng nhận tội, ban đầu hẳn ta còn muốn quyết tâm kéo dài chờ Diêm Tùng đến cứu người, nhưng hắn không biết rằng, Thẩm Bích Thấm đã quyết tâm muốn giết hắn.
Không có cho hắn có bất cứ một thời gian nào, Đông Xưởng trực tiếp phán quyết, theo luật lệ Nam Minh, thì tội mưu phản, nếu chưa từng làm hại ai thì phạt một trăm trượng, tống giam ba năm.
Diêm Hồng thuộc về tội danh thuê người hành hung giết người, là chủ mưu, tuy rằng không tự mình ra mặt, nhưng vẫn ấn theo tội chủ mưu mà xử.
Bởi vậy, đợi khi Diêm Tùng biết được huyện thì Diêm Hồng đã sớm bị cách chức quan, mang gông xiầng đưa tới lao dịch. Diêm Hồng nhanh chóng ngã ngựa khiến cho Diêm phủ rơi vào không khí vô cùng trầm mặc.