Chương 1087: Chỉ Còn Một Tháng
Chương 1087: Chỉ Còn Một ThángChương 1087: Chỉ Còn Một Tháng
Long Nhất giống như tỉnh táo hoàn toàn, nói: "Tuy ky binh của chúng lợi hại nhưng bọn chúng ít người nên từ xưa đến nay chúng không dám đối diện trực tiếp với chúng ta, chỉ cần chúng ta có thể phá được điểm mạnh ở ky binh của chúng thì có thể xoay chuyển thế cục rồi."
"Không sai! Đúng là như vậy." Trên mặt Mộ Dung Húc đầy vẻ tán thưởng, gật đầu với Long Nhất.
Tuy ngay từ ban đâu những người này đều không am hiểu về đánh trận nhưng qua nhiều nắm rèn luyện, cuối cùng cũng dần dần trưởng thành.
Quả nhiên thực chiến mới là cách học tập tốt nhất, cũng dễ dàng đạt được hiệu quả nhất. "Ha ha, như vậy rất tốt, có chiến xa này rồi, chúng ta nhìn xem những tên mọi rợ kia còn có thể tung hoành thế nào,"
Long Thập Nhị nghe thấy mà phẫn khởi đến mức hoa chân múa tay một trận: "Trước kia sợ nhất chính là ky binh của bọn mọi rợ đó, bây giờ thì khỏe rồi, cuối cùng cũng có thể trút giận."
"Đúng vậy, cuối cùng chúng ta cũng không cần phòng bị một cách thụ động nữa, có thể đánh đối đầu với bọn chúng rồi." Triệu Đại Giang vui vẻ gật đầu.
"Được rồi, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Long Nhất, Đại Giang, các ngươi mau chóng bố trí người."
Sắc mặt của Mộ Dung Húc trầm xuống, hắn trịnh trọng nói với hai người họ: "Trong khoảng thời gian này Thát Tử yên lặng chính là sự im lặng trước cơn bão, đại chiến chân chính sắp đến rồi."
"Vâng." Long Nhất và Triệu Đại Giang liếc nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu.
Còn về một giám quân khác là Thẩm Thủ Lễ, hắn biết mình không được chào đón nên rất thức thời, xưa nay cũng không đến trước mặt Mộ Dung Húc.
Lúc này hắn đang kích động cầm một phong thư, nội dung trong phong thư đã nói rõ với hắn, sẽ rất nhanh thôi, tất cả sự cố gắng và nhẫn nhịn của hắn sắp được hồi đáp rồi.
Ánh mắt hắn hung ác và nham hiểm, hắn cắn răng nói: "Thẩm Thủ Nghĩa, những gì các ngươi cho ta, chắc chắn Thẩm Thủ Lễ ta sẽ hoàn trả các ngươi gấp nghìn lần, ngày chết của các ngươi sắp đến rồi!"
Kinh thành, tướng quân phủ. "Thấm Nhi, không hay rồi!"
Sau khi rời khỏi chỗ làm, Phùng lão và Lâm Chấn đều đến tướng quân phủ, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
"Ông Phùng, xảy ra chuyện gì?"
Nhìn thấy sắc mặt của hai người họ, trong lòng Thẩm Bích Thấm chợt thấy nặng nề, có một dự cảm không tốt.
"Hôm nay không tảo triều, sau đó gặp được Lý viện phán, chúng ta mới biết được bệnh tình của Hoàng thượng rất nguy kịch!"
Trên mặt Lâm Chấn vô cùng nghiêm trọng nói: "Đang ở thời điểm mấu chốt thế này, nếu Hoàng thượng xảy ra chuyện, thật sự rất bất lợi cho chúng ta."
"Vậy Lý viện phán có nói cụ thể tình hình bệnh tình của Hoàng thượng như thế nào không?" Sắc mặt Thẩm Bích Thấm cực kỳ khó coi, điều nàng lo lắng cũng đã xảy ra.
Đối với người tổ phụ hời này, tuy Thẩm Bích Thấm không có bao nhiêu tình cảm với y nhưng nếu Hoàng đế băng hà vào lúc này là một điều cực kỳ bất lợi cho Thẩm Thủ Nghĩa, đến lúc đó những phiên vương sẽ vị hoàng vị mà không một ai thừa nhận thân phận của ông ấy.
Như vậy hiện nay Yến vương được Diêm Tùng ủng hộ ngoài mặt thì sau này ông ta càng đắc thế hơn nữa, dù sao bây giờ người có danh tiếng nhất chính là Yến vương, đến lúc đó có thể nói Thẩm gia phải nghênh đón tai họa ngập đầu.
"Tư Văn nói với ông rất rõ, với y thuật của ông ấy, ông ấy đã hết cách rồi. Phùng lão cảm thấy rất đau thương, ông ấy nức nở nói.
"Sao lại thế?"
Trong lòng Thẩm Bích Thấm cũng giật mình, nàng vội vã nói: "Vậy ông Lý có nói Hoàng thượng có thể chống đỡ bao lâu không?"
"Nhiều nhất là một tháng!" Phùng lão hít vào một hơi rất sâu, sau đó mới chậm rãi nói ra câu này.
"Một tháng?"
Nghe thấy chỉ còn thời gian một tháng, cả người Thẩm Bích Thấm cũng sững sờ. Một tháng sao? Gấp như vậy?
Tuy không có tình cảm nhiều với vị Hoàng đế kia nhưng Thẩm Bích Thấm biết trong lòng Thẩm Thủ Nghĩa vẫn một mực cảm thấy tiếc nuối vì không thể nhìn thấy phụ mẫu ruột thịt của mình.
Nếu lúc này để Thẩm Thủ Nghĩa đến đây chỉ vì gặp Hoàng đế lần cuối cùng, chẳng phải quá tàn nhẫn rồi sao?
Nhưng nếu không nói sự thật với ông ấy, đến lần cuối cùng cũng không được gặp mặt phụ thân của mình, Thẩm Thủ Nghĩa sẽ cảm thấy tiếc nuối cả một đời.
"Tử Hinh ca... Đúng rồi, Tử Hinh cai"