Chương 1094: Đội Quân Này Thật Đáng Sợ
Chương 1094: Đội Quân Này Thật Đáng SợChương 1094: Đội Quân Này Thật Đáng Sợ
Triệu Đại Hà mỉm cười nói: "Những pháo đài đó không phải ăn chay, sau một trận bị trùng kích, nhuệ khí của Thát Tử đã giảm đi không ít, bây giờ còn gặp phải chiến xa trận thế này, sợ là không dám đến gần."
"Không dám là tốt nhất."
Nghe vậy, trong mắt Mộ Dung Húc hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, hắn thản nhiên nói: "Nếu bọn hắn lui binh ngay lúc này thì bình an vô sự, nếu còn dám tiếp tục bước lên thì hôm nay bọn hắn chỉ có đến mà không thể quay về rồi."
"Tướng quân, thật ra thuộc hạ càng hy vọng bọn chúng tán công." Long Thập Nhị nóng lòng nói.
"Đừng ở đây ngại thiên hạ chưa đủ loạn, cho dù có đại thắng đi chăng nữa nhưng chỉ cần có chiến tranh thì sẽ có đổ máu, mà mạng của những binh lính đó không phải trò đùa." Nghe vậy Long Ngũ tức giận vỗ lên đầu Long Thập Nhị nói.
"Ta hy vọng như vậy, chẳng phải cũng chỉ vì muốn một lần vất vả suốt đời nhàn hạ thôi sao? Nếu lần này chúng ta có thể đả kích bọn chúng thì sau này Thát Tử có lòng dạ muốn tái khởi cũng phải suy nghĩ kỹ trọng lượng của bản thân, không phải sao?" Long Thập Nhị ôm đầu, trên mặt hiện vẻ không phục nói.
"Được rồi, tình hình đang vô cùng nghiêm trọng, các ngươi còn có lòng dạ nói đùa?"
Long Nhất lườm cả hai, lúc này mới trầm giọng nói: "Lần này lão già Diêm Tùng hứa hẹn với bọn hắn quá hấp dẫn nên bọn hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua." "Không sail"
Lúc này Mộ Dung Húc cũng gật đầu, sau đó hắn lại hờ hững nói: "Bọn hắn động rồi."
"Giất..."
Quả nhiên Mộ Dung Húc vừa dứt lời thì bên dưới đã truyền đến tiếng chém giết đinh tai nhức óc.
"Đã đến đây rồi cũng chỉ có thể xông lên, ta không tin mình không phá được đống sắt này."
Đổng Trường Yểm la to một tiếng, hẳn ta cưỡi ngựa dẫn đầu, dẫn theo thuộc hạ xông đến chiến xa của Nam Minh.
"Quân địch đến! Chúng tướng sĩ nghe lệnh, chuẩn bị xạ kích!"
Thấy quân địch tiến công, sắc mặt các tướng lĩnh ở bên trong các chiến xa vô cùng nghiêm nghị, họ hô to: "Pháo thủ chuẩn bị! Công kích!"
"Âm ầm..."
Phía trước, quân địch vừa bước vào tâm ngắm, tiếng pháo kinh thiên đã vang Vọng.
nẠ
Viên đạn như quả cầu lửa bay đến chỗ ky binh của Thát Tử, đánh ở đâu thắng ở đó, máu thịt văng tung tóe.
Thấy từng người trong tộc mình mình chết đi, trong chốc lát tròng mắt của những tên thủ lĩnh đã đỏ ngầu, bọn hắn gào thét mọi người tiếp tục tấn công, đã đến lúc này bọn hẳn đã không còn đường lùi nữa.
"Súng hơi, xạ kích!"
Chờ cho ky binh của Thát Tử đã thoát được vòng công kích đầu tiên và đang xông đến trước mặt, những tướng lĩnh kia lại ra lệnh một lần nữa, tiến hành bắn.
"Rầm rầm rầm..."
Vô số âm thanh vang lên liên tiếp nhau, pháo đạn bay ra như mưa, trong nháy mắt ky binh của Thát Tử không ngừng ngã xuống.
"Câu liêm(*), tấn công!"
(*) Câu liêm: Một loại vũ khí, hình dạng giống một cây giáo dài, trên đầu được gắn thêm liềm móc, ngoài chức năng có thể đâm, còn có thể móc và cắt.
"Âm ầm..."
Đợi đến khi những ky binh kia vọt đến chỗ chiến xa, còn chưa kịp công kích thì vô số câu liêm từ trong xe đã phóng ra, đâm thẳng vào đùi ngựa, trong nháy mắt, những kỹ binh đã nhao nhao ngã xuống ngựa. "Bộ binh chuẩn bị, bày trận!"
Thấy ky binh Thát Tử đã đến gần, bộ binh tỉnh nhuệ ở phía sau chiến xa trận cũng vào vị trí.
Luyện ra một đội ky binh rất hao tổn tài lực, tiêu hao gấp nắm sáu lần một đội bộ binh, vì vậy từ trước đến nay Nam Minh không có nhiều ky binh mà trái lại, dân tộc du mục tài giỏi nhất chính là ky thuật nên chúng thường lợi dụng ưu thế của mình khiến trận hình của Nam Minh bị chia tách ra, từ đó mới tiến hành đánh tan từng nhóm đơn lẻ.
Trước nay bọn hắn vẫn một mực làm như vậy và hiệu quả ở mỗi lần đều rất tốt.
Thế nhưng lần này đã hoàn toàn khác biệt.
"Giết!"
"Leng keng..." Sự tấn công của ky binh Thát Tử bị tiêu hao toàn bộ sức lực vì chiến xa, chờ đến khi đến trước mặt bộ binh tỉnh nhuệ là Ngự Thiên Quân thì không còn bất kỳ khí thế nào nữa. Mất đi ưu thế, trong nháy mắt Thát Tử đã bị đánh bại như hoa rơi nước chảy.
"Thật đáng sợ! Quân Nam Minh này thật là đáng sợ!"