Chương 1096: Thời Điểm Nguy Cấp
Chương 1096: Thời Điểm Nguy CấpChương 1096: Thời Điểm Nguy Cấp
Nghe vậy, Đổng Trường Đồ cũng hoảng hốt, hắn ta vội vàng hô to lên: "Tất cả dũng sĩ nghe lệnh, rút lui, rút lui!"
"Nhanh, đuổi theo!"
Mà lúc này Long Nhất dẫn đầu ky binh đang lao đến bên này.
"Nguy rồi! Đi maul Ta yểm hộ ngươi."
Vừa nhìn thấy Long Nhất, Đổng Trường Đồ đã biết được đó là đối thủ khó dây vào nên hắn quyết định gào to thông báo cho Đổng Trường Yểm.
"pjỊ"
Đổng Trường Yểm cũng hiểu được hoàn cảnh lúc này, hắn ta không nói hai lời đã quay đầu ngựa chạy như điên. Mà sau lưng hắn ta, Đổng Trường Đồ gỡ cung tiễn sau lưng mình xuống, hắn ta đứng thẳng lên lưng ngựa, bắn tên về phía Long Nhất.
Bắn tiễn ngay trên lưng ngựa cần có kỹ thuật cưỡi ngựa và tài bắn cung cao siêu, không thể chỉ luyện tập ngày một ngày hai là có thể được, có thể thấy được danh xưng đệ nhất dũng sĩ của Đổng Trường Đồ hoàn toàn không phải hư danh.
Thấy hành động này của Đổng Trường Đồ, đám thuộc hạ của hắn ta cũng quay lại bắn tên về phía Ngự Thiên Quân.
"Hừ! Chẳng qua chỉ ngoan cố chống đỡ mà thôi."
Thấy cử động này của Đổng Trường Đồ, hai mắt Long Nhất lóe lên ánh sáng lạnh lùng, hắn hét lên một tiếng, rút trường đao bên hông mình ra chém hết tất cả cung tiễn bắn đến, sau đó hạ lệnh cho quân sĩ sau lưng mình: "Các ngươi vây bọc từ hai bên, không cho bọn hắn chạy!"
"Vâng!" Ky binh sau lưng hắn nhận lệnh, lập tức cưỡi ngựa bằng tốc độ nhanh nhất.
"Bọn chúng muốn đuổi đến. Gia tăng tốc độ!"
Thấy vậy Đổng Trường Đồ vội vàng rống to lên, đồng thời tay không ngừng bắn cung ra, ý đồ muốn làm nhiễu loạn sự truy kích của Long Nhất.
Nhưng những ky binh của Ngự Thiên Quân, từng người trong số họ đều là tinh anh nên đối mặt với những mũi tên bay đến thế này, họ không hề hoảng loạn mà còn có thể tránh thoát một cách nhẹ nhàng. "Ngự Thiên Quân quả nhiên không tâm thường."
Tận mắt nhìn thấy phong thái của Ngự Thiên Quân, Đổng Trường Đồ biết, chỉ sợ hôm nay hẳn ta không thể toàn thây rút lui được, chỉ có thể từ bỏ tiến công mà vùi đầu bỏ chạy.
"Giá..."
"Cộc cộc cộc..."
Hai đội ky binh chạy băng băng trên đồng bằng, một đội đào tẩu, một đội truy kích, bất phân thắng bại.
Thế nhưng ky binh Ngự Thiên Quân được chuẩn bị đầy đủ một người hai ngựa, một đoàn người Đổng Trường Đồ hốt hoảng chạy trốn lại chỉ có một ngựa.
"Ngự Thiên Quân đáng chết! Đã xa như vậy mà vẫn còn đuổi theo không buông!" Chạy thằng một đường hơn bảy mươi dặm, Đổng Trường Đồ hiểu được ngựa của hẳn ta đã không thể chịu đựng được nữa, tốc độ đang chậm lại, mà tốc độ của Ngự Thiên Quân đã được thay ngựa khác nên không hề giảm đi.
"A ba cal"
Đổng Trường Yểm chạy ở phía trước cũng chú ý đến điều này, hắn ta không khỏi quay đầu lại, lo lắng gào về phía Đổng Trường Đồ.
"Trường Yểm, các ngươi mau chạy trước, rất nhanh thôi chúng ta sẽ đuổi kịp các ngươi."
Biết được nếu tiếp tục trốn nữa cũng không phải cách, Đổng Trường Đồ quyết định chiến đấu trực tiếp với Long Nhất, cũng để tranh thủ thời gian cho Đổng Trường Đồ rút lui.
"Được, A ba ba, vậy ngươi phải nhanh đuổi theo ta!"
Tình hình lúc này rất cấp bách, Đổng Trường Đồ không suy nghĩ nhiều, hắn ta gật đầu rồi dẫn tộc nhân của mình gia tăng mã tốc, tiếp tục phi nước đại về phía trước.
"Chúng dũng sĩ nghe lệnh, xạ kích!"
Liếc mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Đổng Trường Yểm, Đổng Trường Đồ giơ cao cung tiễn, lớn tiếng ra lệnh với người bên cạnh mình.
"Vâng!"
Nghe vậy tất cả mọi người đều gật đầu, giương cung tiễn.
Dân tộc du mục không những có ky thuật cao siêu mà tài bắn cung cũng rất điêu luyện. Vì có thể đào thoát, bọn hắn phải dùng tất cả bản lĩnh mình có được, ngoại trừ Đổng Trường Đồ có khả năng bắn một lần ba mũi tên thì những người còn lại đều có thể bắn một lần hai mũi tên.
"Vào vèo vèo..."
Trong nháy mắt vô số mũi tên như tia chớp bay về phía ky binh của Ngự Thiên Quân đang nhanh chóng đuổi đến.
"Keng keng keng..."
Cách làm của Đổng Trường Đồ đúng là rất có tác dụng, đối diện với rất nhiều mũi tên như vậy, dù là ky binh Ngự Thiên Quân cũng không thể sẵn sàng nghênh đón kẻ địch, họ nhao nhao giảm tốc độ, tránh né cung tiễn.
Chẳng qua điều này cũng không có hiệu quá quá lớn, ky binh Ngự Thiên Quân đã đuổi đến nơi rồi, lần này tốc độ còn nhanh hơn trước đó, trong nháy mắt bọn hắn đã bị bao vây.
"Thủ lĩnh, ngài mau đi! Chúng ta yểm hộ ngài."