Chương 1117: Kết Cục
Chương 1117: Kết CụcChương 1117: Kết Cục
Ngày đại hôn, trước của Ngụy Quốc Công phủ có xe ngựa nhiều như nước, vô cùng náo nhiệt, dường như tất cả những nhất vật tôn quý nhất của Nam Minh đều đến chúc mừng, ngay cả đương kim hoàng đế cũng đến đây.
Đội ngũ đón dâu đúng là uy chấn thiên hạ, đội hộ tống đều được trang điểm cùng y phục màu đỏ dài và được quân đội Ngự Thiên Quốc đeo khăn quàng màu lam hổ phách hộ tống, từ hoàng cung đến Ngụy Quốc Công phủ đều là cánh hoa bay đầy trời vô cùng xa hoa lộng lẫy.
Hôn lễ mộng mơ như vậy, thật đúng là khiến toàn bộ nữ tử trong thiên hạ phải ghen tị.
Hỉ kiệu được bá tánh vây xung quanh đi cùng rất nhanh đã đến trước cửa Ngụy Quốc Công phủ, đợi khi Thẩm Bích Thấm vừa mới xuống kiệu thì những người chứng kiến ở đó ai cũng đều kinh diễm sững sờ.
Hiện giờ Thẩm Bích Thấm đã mang thai được hơn tám tháng, nên hỉ phục không thể dựa theo y phục thông thường làm được, bởi vậy nàng lớn mật cải tạo lại hỉ phục này thành kiểu eo cao, trước ngực được gắn những cánh hoa có màu sắc giống nhau lên, vừa có thể che khuất bụng mà bên ngoài cũng không thể nhìn ra được manh mối.
Hỉ phục như vậy vẫn là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy, tuy rằng mới mẻ nhưng ai cũng cảm thấy đẹp, làm mọi người ai nấy đều sững sờ chấn động, Thấm Bích Thấm cũng không nghĩ tới, kiểu dáng hỉ phục nàng mặc sau này sẽ trở thành một mẫu váy thời thượng ở Nam Minh một thời gian dài, vô số tân nương cũng bắt chước may như vậy.
"A Thấm, rất đẹp."
Nắm lấy bàn tay mềm mại thon dài của nàng, Mộ Dung Húc thuần túy nói nhỏ bên tai nàng, khiến cho tâm trạng đang khẩn trương của Thẩm Bích Thấm cũng lập tức ổn định lại, tiếp đó là ngọt ngào không thể nói nên lời.
Hai người tay trong tay đi về phía trước trong tiếng hoan hô reo hò, những làn mưa hoa cũng từ từ rải xuống, hai bóng dáng thật xứng đôi, tựa như một mối nhân duyên trời định vậy.
"Nhất bái thiên địa."
Thực mau, âm thanh của chủ lễ đã vang lên.
"Nhị bái cao đường."
Thẩm Bích Thấm và Mộ Dung Húc đồng thời xoay người, sau liền thi lễ cúi đầu thật sâu với Phùng lão.
"Tốt, tốt tốt."
Nhìn Mộ Dung Húc và Thẩm Bích 'Thấm, Phùng lão mặt đầy tươi cười, liên tục nói mấy từ tốt, ánh mắt tràn đầy sự vui mừng.
Nữ nhi này, hiện giờ Húc Nhi đã trưởng thành rồi, đã cưới được thê tử rồi, rất nhanh nữa cũng sẽ có hài tử, ngươi có thể yên tâm rồi, lão hữu này, Mộ Dung gia các người có người kế tục, ngươi có thể an tâm yên nghỉ rồi.
"Phu thê giao bái."
Người chủ lễ lớn giọng nói, hai người liền đứng đối diện với nhau, mặc dù cách một tấm lụa đỏ nhưng cả hai đều có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương, rốt cuộc họ đã đi xong một bước quan trọng nhất của nhân sinh, từ đây về sau bất luận tiền đồ ra sao, thì họ cũng đều sẽ nắm tay nhau, một bước không rời.
Nghi thức bái đường hoàn thành, mọi người liền ồn ào trở lại, thương thế cũng đã khỏi hoàn toàn, vì vậy Mộ Dung Húc liền dùng một tay ôm Thẩm Bích 'Thấm lên, đưa vào tân phòng.
"Thấm Nhi, nàng ăn trước vài thứ đi, nếu mệt mỏi thì ngủ trước đi không cần phải chờ ta."
Đưa người đưa về phòng xong thì coi như là hết thảy nghi lễ đều hoàn thành, khi thấy sắc mặt nàng có chút không tốt, Mộ Dung Húc vô cùng đau lòng nói,"Hôm nay vất vả cho nàng rồi, không nghĩ tới thành thân lại mệt như vậy."
"Ừm, ta biết rồi, chàng mau đi đi, đừng để khách phải chờ lâu."
Hai người ở chung với nhau như là đôi phu thê già vậy, cũng không giống tân hôn của người khác ngượng ngùng cùng xấu hổ, Thẩm Bích Thấm kéo tay Mộ Dung Húc dặn dò,"Không được uống nhiều quá."
"Yên tâm, ta biết."
Nhìn dung nhan kiều diễm trước mắt, Mộ Dung Húc nhịn không được cúi đầu hôn lên môi nàng một hồi, sau đó còn chưa đã thèm nhưng buộc phải buông nàng ra rồi nhấc chân rời đi.
Bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, hỉ phục đỏ thẫm, khi di chuyển góc áo cũng giao động theo, bóng dáng cao gầy đúng là vô cùng tiêu sái lại tao nhã đến không nói nên lời.
"Tên nhóc này."