Chương 133: Ở Đâu Nhảy Ra
Chương 133: Ở Đâu Nhảy RaChương 133: Ở Đâu Nhảy Ra
Nha đầu thúi, ta nói rồi, nhất định sẽ không để ngươi được sống quá tốt, nếu chuyện này bị ta gặp được thì ngươi cũng đừng nghĩ có thể dễ dàng thoát thân như vậy!
Thẩm Đại Võ là người nào nàng ta căn bản không biết, cũng không có hứng thú biết, nhưng nàng ta biết Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Đại Võ là hai người thân thiết như huynh đệ trong nhà, nếu khiến cho Thẩm Đại Võ không vui thì chắc chắn Thẩm Thủ Nghĩa sẽ không thoải mái, nha đầu thúi kia chắc chắn sẽ càng thêm khổ tâm!
Đây chính là kết quả mà nàng ta muốn nhìn thấy!
"Bích Lan, Đại Võ là trưởng bối, sao cháu lại nói chuyện với trưởng bối như vậy!"
Nghe được lời Thẩm Bích Lan nói, Thẩm Thủ Nghĩa thật sự vô cùng tức giận, đứa nhỏ nào sao lại bị chiều đến mức có tính tình như vậy!
"Ngươi cũng đừng giảo biện, thật sự đa tạ vị phu nhân mỹ lệ thiện lương này xuất ngôn tương trợ, mọi người đều đã nghe thấy rồi đi, có vị phu nhân này làm chứng, cũng chứng tỏ lão phu không hề oan uổng các nàng.
Tuy rằng không biết nữ nhân này có thù gì với mấy người này nhưng nữ nhân này xuất hiện rất đúng thời điểm, vừa lúc giúp hắn một ân huệ lớn.
"Được, chúng ta đồng ý đi lên huyện, chỉ là hiện giờ người kia đang bệnh vô cùng nặng, có thể để chúng ta đi xem bệnh một chút không?”
Nhìn Thẩm Triệu thị hô hấp ngày càng nhanh thì Thẩm Bích Thấm không nghĩ tiếp tục dây dưa với đại phu này nữa, còn loại người như Thẩm Bích Lan thì nàng căn bản không thèm để ý đến.
"Vậy cũng không được, nhỡ các ngươi nhân cơ hội này chạy mất thì làm sao bây giờ. Người bán thuốc ở một bên lập tức mở miệng cự tuyệt.
"Vậy các ngươi có thể phái người đi theo."
Thẩm Bích Thấm cắn răng nhìn người kia với vẻ mặt tức giận, nàng thật sự lo lắng nếu cứ để như vậy thì Thẩm Triệu thị sẽ xảy ra chuyện.
"Vậy cũng không được, nhỡ các ngươi xem bệnh lần nữa thì hại y quán của nhà người khác thì làm sao bây giờ, hoặc là ngươi cùng chúng ta đi lên huyện, hoặc là đem trả tiền phí chén thuốc này, nếu không các ngươi đùng hòng chạy được." Người bán thuốc kia vênh váo tự đắc nói.
"Đúng vậy, ở thôn Thẩm Gia làm gì có ai không biết Thẩm Đại Võ là một kẻ nghèo hèn, ngay cả nhị thúc cũng là một kẻ nghèo không xu dính túi, sao có thể có tiền trả tiền thuốc." Thẩm Bích Lan khoanh tay trước ngực tỏ vẻ cười nhạo.
"Thẩm Bích Lan, tỷ nói đủ chưa, nếu Triệu nãi nãi xảy ra chuyện gì thì tỷ có tin ta sẽ để tỷ một mạng đổi một mạng không!" Thẩm Bích Thấm tiến lên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thẩm Bích Lan, nói từng câu từng chữ.
Giờ khắc này, khí chất hung dữ sắc bén của Thẩm Bích Thấm đều phóng tất cả ra.
Nhìn thấy khuôn mặt non nớt trước mắt, không biết vì sao nhưng Thẩm Bích Thấm lại có cảm giác bị áp bức mãnh liệt, nhịn không được lui về sau một bước, eo không tự chủ được mà cong xuống.
Những người xung quanh cũng vậy, đều cảm nhận được một cảm giác áp bách, tất cả đều nhất thời ngừng nói chuyện lại, yên lặng đến mức dù bây giờ có một cây kim rơi xuống thì người chung quanh đồng dạng đều cảm nhận được sự áp bách này, tất cả đều mọi người ở đây đều có thể nghe thấy.
Nhìn thấy tình huống này, thiếu niên mặc Hoa phục híp đôi mắt lại, rồi nhìn Thẩm Bích Thấm, trong mắt thoáng hiện lên sự dò xét, nam tử bên cạnh thiếu niên cũng như vậy, hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Ồ, đại đường huynh, nơi này dường như rất náo nhiệt."
Thiếu niên mặc Hoa phục dẫn đầu đi ra ngoài, ưu nhã xoay chiếc quạt sơn vàng trong tay, trên mặt lộ ra một nụ cười ưu nhã.
Bị lời này cắt ngang, khí thế quanh người Thẩm Bích Thấm lập tức tiêu tan, nàng cau mày nhìn về phía người nọ.