Chương 142: Cá Sống Nước Luộc
Chương 142: Cá Sống Nước LuộcChương 142: Cá Sống Nước Luộc
Vốn dĩ sau khi biết thân phận của Quý Hiên Dật, Thẩm Bích Thấm đã muốn lùi bước, nhưng sau khi Thẩm Bích Thấm nhìn thấy quy mô to lớn của ' Quý Tiên Lâư, nàng lập tức suy nghĩ cẩn thận, nếu nàng muốn có chỗ đứng trong Chương Châu phủ, đùi của Quý phủ vô luận thế nào đều phải ôm chặt!
Cái gọi là truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo, không có trả giá thì lấy đâu ra thu hoạch, trải nghiệm ngày hôm nay ở Quý Nhân Đường' cũng làm Thẩm Bích Thấm hiểu ra một đạo lý, muốn không bị người ức hiếp, nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trở nên mạnh mẽ đến mức bọn họ không thể ức hiếp, về nguy hiểm tiềm ẩn trong đó, hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước!
"Không ngờ cô rất am hiểu ẩm thực, vậy cô có biết lai lịch món này không?" Quý. Hiên Dật buông chén rượu, chống cằm nhướng mày nhìn Thẩm Bích Thấm.
Thẩm Bích Thấm biết Quý Hiên Dật đang thử mình, đối với cái tên không có mặt mũi cứ muốn ngồi bên cạnh mình, Thẩm Bích Thấm tỏ vẻ không cảm nổi, cho nên, nàng quyết định cho hắn thêm một rắc rối nho nhỏ.
"À, cái này sao..."
Thẩm Bích Thấm lại nuốt một miếng cá, sau đó cố ý kéo dài giọng nói, như thể đang do dự. ...
"Biết ngay là ngươi không biết..."
Quý Hiên Dật cho rằng Thẩm Bích Thấm không biết, đang đắc ý muốn đâm chọt Thẩm Bích Thấm, nhưng còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Bích Thấm chặn đứng.
"Nguyên liệu nấu ăn vì cá trắm cỏ, món ăn vị thanh đạm, chua ngọt mà không ngấy, không có một chút dầu mỡ. Đây hẳn là cá chua Tây Hồ, còn gọi là thúc tẩu truyền trân, một món ăn nổi tiếng ở Hàng Châu."
Thẩm Bích Thấm chậm rãi nói xong, sau đó nhìn về phía Quý Hiên Dật với vẻ khinh thường,'Cái này đứa trẻ ba tuổi còn biết, chẳng lẽ Tam gia đang sỉ nhục trí thông minh của ta sao."
"Phốc..." Nghe Thẩm Bích Thấm nói, Quý Đại công tử mới vừa nhập miếng rượu lập tức phun ra.
"Ngươi!" Quý Hiên Dật lại bị chọc tức đến mức suýt hộc máu.
Hắn đương nhiên biết đây là cá chua Tây Hồ, mấy thứ này đối với hắn không hiếm lạ chút nào, nhưng Thẩm Bích Thấm, một nông nữ gia cảnh nghèo khổ sống cách đó trăm dặm lại hiểu biết như vậy, rõ ràng không bình thường!
"Ta làm sao vậy, chẳng phải chỉ là một con cá chua Hồ Tây thôi sao, ta còn biết cái này gọi là canh cá Tống Tẩu, cái này gọi là thịt Đông Pha, cái này gọi là gà con Đông An, cái này gọi là vịt Thần Tiên, cái này gọi là..."
Thẩm Bích Thấm lạnh lùng liếc mắt nhìn Quý Hiên Dật, sau đó bắt đầu chỉ vào thức ăn trên bàn, đọc tên từng món một.
Tuy Nam Minh là triều đại hư cấu, nhưng may mắn rất nhiều chuyện đều giống với kiếp trước, món ăn nổi tiếng vẫn là món ăn nổi tiếng, cho dù trải qua sông dài lịch sử rửa tội về sau, chúng vẫn được lưu giữ và truyền thừa không ngừng.
Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm gọi tên tất cả các món ăn một cách dễ dàng, mọi người ngồi ở đó đều sửng sốt, Trần đại phu lại càng trợn mắt há hốc mồm, điều kiện sinh hoạt của ông tốt hơn Thẩm Bích Thấm rất nhiều, nhưng thức ăn trên bàn này ông cũng chỉ có thể nói ra hai ba món! "Ngươi... Làm sao ngươi biết!" Quý Hiên Dật khó khăn hồi phục tỉnh thân, kinh ngạc chỉ vào Thẩm Bích Thấm hỏi.
"Ta biết nhiều, ta còn biết có một món ngươi chắc chắn chưa từng ăn." Thẩm Bích Thấm cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Quý Hiên Dật.
"Không có khả năng, chỉ cần là trong món ăn nổi tiếng trong thiên hạ, không có chuyện bổn thiếu gia chưa từng ăn qua." Quý Hiên Dật ngửa đầu, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy tự tin.
"Ồ, vậy à, vậy ta hỏi ngươi, ngươi đã từng ăn 'cá sống nước luộc' bao giờ chưa?” Thẩm Bích Thấm chớp mắt hỏi.