Chương 165: Hình Như Cao Hơn
Chương 165: Hình Như Cao HơnChương 165: Hình Như Cao Hơn
"Cha, sự tình thế nào rồi ạ?" Sau khi về đến nhà, Thẩm Bích Thấm hỏi Thẩm Thủ Nghĩa.
"Hòa ly, hai bên trả lại sính lễ, Ngô gia bồi thường hai mươi lượng, chuyện này coi như bại lộ."
Thẩm Thủ Nghĩa uống một hớp trà lớn rồi nói.
"Như vậy cũng tốt."
Thẩm Bích Thấm gật đầu, như vậy xem như kết quả tốt nhất.
Thẩm Kim Mai vô duyên vô cớ trở thành một nữ nhân từng ly hôn, mặc dù nàng ta gặp chuyện thê thảm, nhưng không ai cảm thấy đồng cảm chút nào với nàng ta, bởi vì chuyện này hoàn toàn chính là nàng ta tự mình gieo gió gặt bão.
"Lý thị, ngươi là ả tiện nhân phá của đáng chết, dám ăn vụng thịt khô của lão nương, lão nương đánh chết ngươi!"
Nhà Thẩm Bích Thấm đang nói chuyện, bên kia phủ chính lại truyền đến tiếng chửi đánh của Thẩm lão thái.
"Nương, không phải con, thật sự không phải con, là nha đầu tiện nhân Thẩm Bích Thấm ăn trộm, không phải con mài" Thẩm Lý thị bị đánh, lớn tiếng kêu la.
"Mẹ kiếp, không phải ngươi, đĩa thịt khô đó như thế nào, ngươi cho rằng lão nương mắt mù sao?"
"Nương, cơm chiều là nha đầu tiện nhân kia làm, con thật sự không..."
"Đánh rắm, thịt khô lão nương giấu ở trong ngăn tủ, nha đầu tiện nhân kia sao có thể tìm được, còn dám nói dối, lão nương đánh chết con tiện nhân tham ăn nhà ngươi!"
Thẩm lão thái đầy mặt phẫn nộ, la hét chói tai khiến lỗ tai Thẩm Lý thị đau đớn từng đợt.
Nghe đến đó, Thẩm Lý thị mới nhớ tới, thịt khô là bà ta tìm ra, sau đó bởi vì phòng bếp bị Thẩm Bích Thấm khóa, nên bà ta tùy tiện để lại miếng thịt khô ở đó, đã quên cất nó đi.
Sau đó nhìn thấy nha đầu thối kia nấu thịt khô, bởi vì bà ta tham ăn, nghĩ cuối cùng có chuyện gì cũng có thể đổ trách nhiệm cho nha đầu tiện nhân kia, không ngờ lại quên chuyện này!
Lúc này Thẩm Lý thị hoàn toàn hiểu ra, bà ta đã bị Thẩm Bích Thấm chơi một vố, chẳng trách Thẩm Bích Thẩm bỏ đói bà ta hai ngày, hôm nay lại có lòng tốt nấu thịt khô cho bà ta ăn, hóa ra là vì hãm hại bà tal
Hiện tại Thẩm Lý thị thật sự khổ mà không nói ra được, khổ nói không nên lời, trong lòng hận Thẩm Bích Thấm đến nghiến răng nghiến lợi, nha đầu tiện nhân đáng chết, chỉ cân sau này có cơ hội nhất định phải xử đẹp nói!
Thời gian cực nhanh, nhanh chóng tiến vào tháng năm.
Thời tiết ngày càng nóng, nhìn mặt trời nóng rực trên đầu, Thẩm Bích Thấm đang bón phân trên ruộng tiêu lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt và cổ, chiếc khăn tay lập tức thấm ướt một nửa mồ hôi.
Lúc này ớt cay đã bước vào thời kỳ đậu trái, đây chính là giai đoạn mấu chốt, có thu hoạch tốt hay không còn phụ thuộc vào cách chăm sóc trong giai đoạn này, cho nên Thẩm Bích Thấm không dám lơ là chút nào.
Ngày hôm qua ớt đã mọc ra quả thứ nhất, tuy ớt vẫn là màu xanh lục, hơn nữa rất nhỏ, nhưng cũng đủ làm Thẩm Bích Thấm mừng rỡ như điên, nỗ lực hơn hai tháng nay của nàng cuối cùng cũng có hồi đáp. "Đội vào đi."
Thẩm Bích Thấm đang lau mồ hôi, một chiếc mũ tre bay về phía nàng, trực tiếp đội nó trên đầu nàng.
"Cho ta, vậy thúc làm sao bây giờ?"
Đỡ lấy chiếc mũ tre, Thẩm Bích Thấm theo thói quen tính ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Húc, lại phát hiện độ cao tầm mắt không đủ, lại ngẩng đầu lên.
Không biết có phải ảo giác hay không, sao nàng lại cảm thấy Mộ Dung đại thúc giống như cao hơn một chút nhỉ? Sau đó nàng lật đổ phỏng đoán của mình, đại thúc đã lớn tuổi như vậy rồi, sao có thể cao hơn.
Mộ Dung Húc đáp lại nàng vẫn là sự trầm mặc, không thèm liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục cong lưng bón phân làm cỏ cho những quả ớt của mình.
Không biết vì sao, nhìn gương mặt lãnh đạm của Mộ Dung Húc, trong lòng Thẩm Bích Thấm lại cảm thấy ấm áp, đại thúc này ngoài miệng không nói gì, nhưng luôn trực tiếp dùng hành động biểu hiện ra ngoài.