Chương 169: Mua Đồ
Chương 169: Mua ĐồChương 169: Mua Đồ
Nghe được lời này Thẩm Bích Thấm lập tức vui vẻ nở nụ cười, tiếp tục nói,'Cha, Đại Võ thúc ở trên trấn làm công, một ngày cũng chỉ được hơn hai mươi văn tiền, nếu không hãy để thúc ấy đến giúp con, mỗi ngày con cho thúc ấy 30 văn tiền công, người xem có được không?"
"Có thể thì đương nhiên là có thể, chỉ là, 30 văn tiền công, nha đầu, một ngày sao con có thể kiếm được nhiều tiền như vậy." Thẩm Thủ Nghĩa có chút do dự hỏi.
"Chuyện này cha cứ yên tâm, chắc chắn có thể kiếm được tiền, thứ này uống vô cùng ngon, hơn nữa con đảm bảo với người, chắc chắn bán vô cùng chạy."
Thẩm Bích Thấm vỗ ngực vẻ mặt tự tin nóiNgày mai con sẽ đi mua nguyên liệu, làm xong sẽ cho người nếm thử." "Ha ha ha, được, cha chờ xem khuê nữ thông minh này của ta có thể làm được những gì." Thấy bộ dạng tự tin của Thẩm Bích Thấm thì Thẩm Thủ Nghĩa không nhịn được cười to nói.
"Tứ muội, đến lúc đó ta sẽ giúp muội đi bán đồ ăn." Thẩm Kỳ Viễn ở một vui vẻ nói.
"Khó mà làm được, hiện giờ việc quan trọng mà tam ca ca cần làm chính là đọc sách thật tốt, nhà chúng ta có thể vẻ vang hay không, hoàn toàn dựa vào huynh." Thẩm Bích Thấm không hề nghĩ ngợi liền từ chối.
"Không sai, tam đệ, nãi nãi không cho. chúng ta đi học tư thục, nhưng cũng chưa nói là không cho chúng ta tham gia khoa cử, đến lúc đó đệ thi được tú tái trở về, chắc chắn sẽ không có ai dám khi dễ nhà chúng ta nữa." Thẩm Trí Viễn vỗ nhẹ bả vai của Thẩm Kỳ Viễn nói. "Không sai, Tam Lang, cuộc đời của cha nuối tiếc nhất chính là không thi đậu công danh, con nhất định phải đỗ tú tài trở về cho cha." Thẩm Thủ Nghĩa nghiêm túc nói.
"Con đã biết."
Nghe thấy mọi người đều không đồng ý, Thẩm Kỳ Viễn cũng chỉ có thể rầu rĩ không vui gật đầu đáp ứng.
Trong lòng hắn lại âm thầm nói, hắn cũng không cần thi đỗ tú tài, hắn muốn đỗ trạng nguyên, chỉ có khi trở thành trạng nguyên thì Tứ muội muội mới không cần vất vả ra ngoài kiếm tiền như vậy!
Một năm này, đứa nhỏ chín tuổi đã gieo trong mình một giấc mơ đỗ trạng nguyên, lời thề có gánh nặng của nó, phải nỗ lực thực hiện, thành tựu cũng sẽ là một giai thoại được ghi danh trong sổ sách sau này.
Hôm sau, ba mẹ con Thẩm Bích Thấm mới sớm đã cùng nhau lên lên trấn, sau khi đến chủ trạch làm cơm sáng xong thì liền vui vẻ đi đến nhà trưởng thôn để đi nhờ xe.
Trong thôn đều là những người giản dị mà thuần túy, trên xe cùng nhau nói chuyện rôm rả, sau khi đến trấn thì đã thân thiết như là tỷ muội, nụ cười trên mặt Thẩm Lâm thị cũng ngày càng tự nhiên.
Đây cũng là lần đầu tiên mà Thẩm Bích Thấm nhìn thấy Thẩm Lâm thị vui vẻ như vậy, cho nên nàng cũng không quấy rầy bà ấy, liền chào tạm biệt các dì rồi hai người tự mình đi mua đồ mình muốn.
Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Bích Tuyết được đi lên trên trấn, nên hết thảy đều cảm thấy vô cùng mới mẻ, cũng bởi vì vậy mà vô cùng vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại cũng vì vậy mà đỏ ửng lên, như là một quả đào chín vậy, vô cùng xinh đẹp.
"Tứ muội muội, những thứ muội cần mua ở nơi nào vậy?"
Hai tỷ muội dắt tay nhau đi trên đường phố náo nhiệt, mặc dù nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ tò mò nhưng Thẩm Bích Tuyết vẫn nhớ mình là trưởng tỷ nên nàng ấy vô cùng trấn tĩnh, vững vàng khống chế cảm xúc của bản thân mình vô cùng tốt.
"Ừm, đầu tiên hẳn là nên đi cửa hàng đồ khô, muội biết có một cửa hàng ở phía đẳng trước."
Thẩm Bích Thấm vô cùng thích cảm giác được người ta quan tâm như vậy, nên cũng tùy ý để Thẩm Bích Tuyết nắm tay mình, dắt mình đi dạo bên đường phố.
"Tứ muội muội, vừa rồi ở cửa tiệm kia cũng có sơn tra, sao không mua ở cửa hàng đó luôn?" Khi đến cửa hàng đồ khô thứ hai, Thẩm Bích Tuyết nhịn không được kỳ quái hỏi.