Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 207 - Chương 207: Mua Văn Phòng Tứ Bảo 2

Chương 207: Mua Văn Phòng Tứ Bảo 2 Chương 207: Mua Văn Phòng Tứ Bảo 2Chương 207: Mua Văn Phòng Tứ Bảo 2

"Chúng ta sắp có văn phòng tứ bảo của riêng mình rồi! Làm sao bây giờ? Tứ muội muội, tỷ cảm thấy vô cùng phấn khích, không bình tĩnh được nữa." Thẩm Bích Tuyết nắm chặt tay Thẩm Bích Thấm, đôi mắt nàng sáng như ánh sao đang chiếu rọi xuống đường phố với những ánh đèn mờ.

"Muội cũng vậy!" Thẩm Bích Thấm cười lên, mặt mày cũng cong theo.

Nàng rất hiểu cảm giác này. Nhớ đến kiếp trước khi bản thân có được bộ văn phòng tứ bảo đầu tiên, nàng cũng vô cùng kích động, vui sướng cực kỳ, giống như chính mình đã đó được bảo vật quý báu nhất trên thế gian này, tuy giá trị thật sự của những vật kia không hề cao.

Bốn người họ cười cười nói nói, tất cả đều cố gắng che giấu tâm trạng kích động của mình mà bước về phía cửa hàng có tên "Vân Hải Hiên" ở trước mặt, mấy người liếc mắt nhìn nhau, hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong.

"Mấy vị khách quan muốn mua gì?"

Chưởng quỹ trong cửa hàng là một nam tử trung niên khoảng chừng ba mươi tuổi, hắn mặc trên người mình một bộ nho phục, vốn dĩ đang ngồi trước quây đọc sách, thấy mấy người Thẩm Bích Thấm bước vào cửa nên vội vàng đứng lên chào đón.

"Chúng cháu muốn mua cả bộ văn phòng tứ bảo."

Thẩm Bích Thấm khẽ cười nói: "Chúng cháu đều là người mới học nên chủ yếu nhất vẫn là luyện chữ, chưởng quỹ có thể giới thiệu cho chúng cháu vài bộ không?”

Thẩm Bích Thấm vẫn chưa quen thuộc với rất nhiều thứ ở Nam Minh nên không dám tùy tiện, tránh làm trò cười cho thiên hạ, để chưởng quỹ giới thiệu cho là lựa chọn tốt nhất.

"Thì ra là như vậy, nếu đã như vậy, trước tiên chúng ta bắt đầu từ giấy đi!"

Trên mặt chưởng quỹ lộ nụ cười đã hiểu, hắn dẫn mọi người đến chỗ giá đỡ giấy: "Giấy ta muốn đề cử cho mọi người là loại 'giấy Liên Thất, loại giấy này rẻ tiền nhưng chất lại khá tốt, cực kỳ thích hợp cho người mới học luyện chữ."

"Giấy Liên Thất sao? Ừm. Không biết giá cả của loại giấy này thế nào?"

Thẩm Bích Thấm cũng từng nghe đến giấy Liên Thất, kiếp trước ở triều đại nhà Minh, loại giấy này được sử dụng phổ biến nhất, nhìn tình hình ở đây có lẽ cũng không kém hơn bao nhiêu.

"Một xấp năm mươi văn tiền." Nam tử trung niên mỉm cười trả lời. Vừa nghe thấy một xấp năm mươi văn tiên, hơn nữa còn là loại giấy tương đối rẻ tiền kia khiến Thẩm Bích Thấm cảm thấy thịt đau lên từng trận. Quả nhiên học hành ở thời cổ đại là một chuyện vô cùng đốt tiền, một gia đình bình thường đúng là nuôi không nổi thế này, vì chỉ riêng bút, mực, giấy, nghiên cũng đã tốn chỉ phí lớn.

"Một xấp kia là bao nhiêu tờ ạ?"

"Một trăm tờ."

Một trăm tờ năm mươi văn, tương đương với hai tờ là một văn tiền, tuy vẫn cảm thấy đắt nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Thế là Thẩm Bích Thấm gật đầu nói: "Vậy bán cho cháu hai xấp trước đi!"

"Được rồi. Bút lông thì bên này!"

Dẫn mấy người Thẩm Bích Thấm đến bên cạnh giá đỡ treo bút lông, chưởng quỹ mỉm cười nói: "Người mới học nên ta đề cử loại bút lông được làm từ loại lông nhỏ và nhọn thế này, lông làm nên loại bút này là lông sói và lông cừu, bảy phần lông sói ba phần lông cừu, độ cứng mềm đều vừa phải, tương đối thích hợp với người mới học."

"Được! Vậy thì loại này."

Kiếp trước Thẩm Bích Thấm cũng có nghiên cứu về bút lông nên nàng biết được loại bút này đúng là rất thích hợp cho người mới luyện chữ, trong lòng âm thầm đánh giá chưởng quỹ này quả thực không tệ: "Không biết loại bút này có giá cả thế nào ạm

"Chất lượng của loại bút này cũng được tính là trung đẳng, giá cả hơi cao hơn, cần đến một trăm văn tiền cho một chiếc. Đương nhiên trong tiệm chúng tôi có loại khác cùng phẩm chất mà chỉ cần bốn mươi văn tiền."

"Lấy loại một trăm văn tiền này đi ạ!”

Thẩm Bích Thấm hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cơn đau thịt, cuối cùng nàng vân quyết định mua loại bút này.
Bình Luận (0)
Comment