Chương 210: Trở Về
Chương 210: Trở VềChương 210: Trở Về
Mãi đến khi đã rời khỏi cửa hàng mấy người Thẩm Bích Thấm mới tỉnh táo lại, họ đều nhìn Thẩm Bích Thấm bằng ánh mắt vô cùng sùng bái. Tứ muội muội của họ không những biết rõ nên mua gì mà còn biết trả giá với chưởng quỹ, thật sự quá tài giỏi!
"Khụ khụ, đó là đương nhiên! Chúng không chịu nhìn xem muội là ai? Đã qua thời gian hẹn rồi, có lẽ phụ thân và nương đang lo lắng cho chúng ta, mau đi nhanh thôi!"
Thẩm Bích Thấm cũng không muốn nhiều lời về việc này, sợ bị nghi ngờ nên đã nhanh chóng chuyển đề tài.
"A, đúng đúng đúng!" Nghe nhắc đến chuyện này, mấy người họ lập tức ôm một đống đồ đi theo Thẩm Bích Thấm chạy đến cửa trấn. "Làm sao bây giờ mới đến? Suýt nữa chúng ta đã đi tìm các con." Nhìn thấy mấy người Thẩm Bích Thấm đã đến, hai người Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Lâm thị mới yên tâm.
Thẩm Bích Thấm nhìn thoáng qua hàng hóa đã được chất đầy trên xe bò, quả nhiên chính là thắng lợi trở về.
"Là Thấm Nhi không đúng, Thấm Nhi nhận sai."
Mấy người Thẩm Bích Thấm lập tức nhận lỗi, thái độ không thể nào tốt hơn, bày ra dáng vẻ đáng thương khiến mọi người đều bị chọc cười.
"Được rồi, mau lên đây đi! Phải về thôi." Thẩm Thủ Nghĩa lắc đầu bất đắc dĩ rồi ngồi vào trước xe, ông ấy vung roi nói với mọi người.
"Vâng." Mọi người đều trả lời một tiếng rồi lần lượt leo lên xe bò. Bánh xe bắt đầu chuyện động lộc cộc, con bò già dạo bước dưới bầu trời sao, người một nhà họ tựa sát vào nhau, tiếng cười vui vẻ hòa lẫn với tiếng bánh xe di chuyển xuyên suốt con đường về tĩnh mịch.
"Không ngờ nơi này lại rất khá thế này!"
Nhìn không gian không quá lớn trước mặt mình nhưng vẫn là một ngôi nhà tranh rất hoàn chỉnh khiến tất cả mọi người vốn còn đang thấp thỏm về chỗ ở thì lúc này đều có thể yên tâm.
"Đúng vậy, nơi này còn có bếp lò, trước đây con đều nấu cơm ở đây." Thẩm Bích Thấm nói xong nàng lại chỉ đến mảnh đất đang trồng ớt ngoài kia: "Những cây ớt ngoài kia cũng là con trồng."
"Con trồng từ lúc nào?"
Trên mặt của tất cả mọi người đều đầy vẻ ngạc nhiên, họ hoàn toàn không ngờ trong lúc không hay không biết Thẩm Bích Thấm đã làm rất nhiều chuyện như vậy, tuy hiện tại còn chưa biết những cây ớt kia có lợi gì không nhưng muốn trồng được một vườn như vậy cũng phải tốn rất nhiều thời gian và công sức.
Vừa nghĩ đến Thẩm Bích Thấm mới vừa qua cơn bệnh nặng lại phải xuống đất làm việc khiến trong lòng mọi người cảm thấy đau lòng và chua xót.
"Sau này con sẽ nói chuyện này với mọi người sau, chúng ta mau chóng dọn đẹp lại trong nhà, nếu không cũng không có chỗ ngủ mất." Thẩm Bích Thấm không biết trong lòng họ đang cảm thấy khổ sở, nàng vẫn nhẹ nhàng cười nói như thế.
"Meo meo..."
Chờ mở cửa ra, ba con mèo nhỏ đã lao từ trong nhà ra, cọ vào chân Thẩm Bích 'Thấm một cách thân thiết.
Từ khi được đưa đến đây ba con mèo. này vẫn ở sau núi. "Cây Lê, Quả Lê, Hoa Lê, ta đã về rồi đây! Đói bụng không? Chờ một chút ta sẽ làm đồ ăn cho các ngươi."
Sờ lên ba cơ thể đầy lông của chúng, Thẩm Bích Thấm đứng lên nói với mấy người Thẩm Thủ Nghĩa: "Trong nhà này chỉ có một chiếc giường nên đêm nay chỉ có thể thiệt thòi hai vị ca ca phải ngủ trên đất. Phụ thân, nương phải ngủ chung với con và đại tỷ rồi!"
"Nha đầu này chỉ ưa thích chọc ghẹo nương của conl"
Nghe Thẩm Bích Thấm nói mặt của Thẩm Lâm thị đã đỏ lên, bà ấy hờn dỗi, chọc ngón tay vào trán Thẩm Bích Thấm.
"Được, nghe lời Thấm Nhi cả, mấy người đàn ông chúng ta đều ngả lưng trên nền đất ngủ thôi! Bây giờ trời rất nóng, ngủ trên nền đất thế này lại mát mẻ." Trái lại Thẩm Thủ Nghĩa cười rất vui vẻ chấp nhận sự sắp đặt. Sau khi đưa ra quyết định, ba người đàn ông trong nhà đã lập tức đi tìm cỏ tranh trải ra đất làm nơi ngủ, Thẩm Lâm thị và Thẩm Bích Tuyết bắt đầu khâu bao gối và vỏ chăn cho mọi người, Thẩm Bích Thấm thì làm bữa khuya cho mọi người.