Chương 226: Bán Thạch
Chương 226: Bán ThạchChương 226: Bán Thạch
"Thạch hoa đông lạnh? Mẹ từng ăn thạch hoa đông lạnh rồi sao?"
"Đúng vậy, người trong thôn cơ bản đều biết làm, ăn cũng giống thứ này, nhưng mà thạch hoa đông lạnh ăn không có hương vị gì, thứ này của con thơm hơn". Thẩm Lâm thị mỉm cười nói.
"Mẹ, thứ này ăn cùng mật ong thì sẽ càng ngon, mẹ với đại tỷ có thể thử xem".
"Tứ muội, thứ này bỏ thêm mật ong thật sự ăn rất ngon!"
Không ngoài dự đoán của Thẩm Bích Thấm, một lát sau, Thẩm Bích Tuyết vui mừng bưng một chén mật ong tiên thảo đông lạnh chạy tới.
"Lần này chưa làm tốt, chờ muội làm lại một lần thì sẽ càng ngon hơn". Thẩm Bích Thấm mỉm cười nói. "Vậy à, nhưng tỷ lại cảm thấy rất ngon”. Thẩm Bích Tuyết hơi nhíu mày, hơi khó hiểu nói.
"Dù sao đại tỷ cứ chờ là được."
Bởi vì có kinh nghiệm lần đầu tiên, Thẩm Bích Thấm làm tiên thảo đông lạnh lần thứ hai cực kỳ thuận tay, sau khi chờ đợi một lúc, tiên thảo đông lạnh liền được làm ra.
Lần này làm cực kỳ thành công, giống như trong dự đoán của Thẩm Bích Thấm, ăn vào trơn trượt ngon miệng.
Hai người Thẩm Lâm thị và Thẩm Bích Tuyết liên tục khen ngợi, lúc này bọn họ mới tin tưởng lời của Thẩm Bích Thấm, lần thứ hai làm tiên thảo đông lạnh quả nhiên ngon hơn lần một rất nhiều.
Được hai người tán thành, Thẩm Bích Thấm lại đưa một phần tới cho Phùng lão. và Mộ Dung Húc, kết quả cũng nhận được sự khen ngợi, vì thế Thẩm Bích Thấm liền quyết định, ngày mai liền đến trấn trên bán tiên thảo đông lạnh.
Chờ tới buổi tối Thẩm Thủ Nghĩa trở về liền nói quyết định này với ông ấy, sau đó hai người liền đi tới nhà Thẩm Điền mua xe đẩy tay.
Kết quả Thẩm Điền không chịu lấy tiền, hơn nữa thái độ cực kỳ kiên quyết, cuối cùng coi xe đẩy tay như quà cảm ơn vì bản thiết kế của Thẩm Bích Thấm, lúc này Thẩm Bích Thấm mới không kiên trì trả tiền nữa...
Sáng ngày hôm sau, lúc nhà Thẩm Bích Thấm tới chợ, liền có người nhận ra bọn họ chính là người bán nước ô mai.
Lập tức có người vây tới hỏi chuyện.
Thẩm Bích Thấm mỉm cười trả lời: "Hiện tại không bán nước ô mai nữa, đổi thành bán tiên thảo đông lạnh, tiên thảo đông lạnh này vẫn có giá như vậy, một chén ba văn tiên, bên trong còn bỏ thêm mật ong, đại thúc, có muốn mua một chén nếm thử không?”
"Vẫn là tam văn tiền, nhìn có vẻ nhiều nguyên liệu hơn nước ô mai, được, vậy cho †a một chén".
Bởi vì lúc trước nước ô mai có hương vị rất tuyệt, cho nên người này rất tin tưởng vào tay nghề của Thẩm Bích Thấm, không do dự chút nào liền mua một chén.
"Được rồi, đại thúc, tiên thảo mật ong đông lạnh của ngài”.
Thẩm Bích Thấm dùng muỗng đào ra một khối to đặt vào trong chén sứ, rạch tiên thảo đông lạnh thành mấy khối nhỏ, còn tưới thêm một muỗng mật ong vào, đặt thìa vào trong chén rồi đưa cho đối phương.
"Oạch..."
Người nọ cầm lấy chén liền ăn một miếng to, sau đó đôi mắt trừng lên: 'Ăn ngonl"
Nói một tiếng xong liên nhanh chóng ăn nốt phần còn lại.
"Rầm... Cái kia, ta cũng muốn một chén!"
Thấy người nọ ăn cực kỳ hưởng thụ, một người bên cạnh nhịn không được nuốt nước miếng, cũng mua một chén.
"Tốt, vị đại ca này, tiên thảo đông lạnh của ngài" Thẩm Bích Thấm lập tức lại nhanh nhẹn lấy một chén cho hắn.
"Ừ, ăn ngon, ăn ngon, cái này thật sự cho thêm mật ong, vừa ngọt vừa thơm, còn lạnh lẽo, đúng là ăn rất ngon!" Người nọ ăn một ngụm liền khen một câu, sau đó cũng giống như đại hán vừa rồi, nhanh chóng ăn nốt phần còn lại.
"Thật sự ngon thế à? Vậy cũng cho ta một chén!"