Chương 238: Đến Trường
Chương 238: Đến TrườngChương 238: Đến Trường
Nghe thấy Thẩm Thủ Nghĩa nói những lời này, ánh mắt hai người họ lập tức sáng lên, nghiêm túc gật đầu.
Thẩm Bích Ngọc nhìn thấy cảnh này, trong mắt nàng ấy càng hâm mộ hơn, có thể được làm nhi tử của nhị thúc thật là tốt, hiện tại nàng ấy thật sự không nỡ rời khỏi đây, Thẩm Bích Ngọc rất muốn sống chung một nhà với gia đình của nhị thúc.
Thẩm Bích Ngọc vẫn ở lại trông nhà như cũ, sau đó cả nhà họ đã nhanh chóng đi đến trường học.
Hiện giờ, Thẩm Bích Ngọc đã chuyển đến sống tại nhà của Thẩm Bích Thấm. Bởi nàng ấy bị bà nội và cha mẹ của mình giận chó đánh mèo mà đuổi ra khỏi nhà giữa trời đông giá rét. Nhà Thẩm Bích Thấm biết được liền đón nàng ấy về sống cùng với gia đình mình. "Các người đến đây không biết có chuyện gì?" Nhìn thấy mấy người Thẩm Thủ Nghĩa, phu tử bất mãn nhíu mày.
"Học trò hy vọng phu tử cho một lời giải thích thỏa đáng, vì sao đã đuổi hai nhi tử của học trò ra khỏi trường học." Thái độ của Thẩm Thủ Nghĩa không kiêu ngạo, không tự ti, giọng điệu bình tĩnh nhưng trong mắt lại vô cùng kiên định.
"Hai người bọn chúng vô cớ đánh đồng môn, còn dám nhục mạ lão phu, lý do này đã đủ chứ?"
Phu tử này có dáng người gầy, nhỏ, sau khi thấy Thẩm Thủ Nghĩa cao lớn, mạnh mẽ, khí thế dọa người như thế cũng rất sợ hãi, tuy thái độ bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ hơn nhưng trong giọng nói kia rõ ràng lộ vẻ e sợ.
"Vô cớ? Sao có thể gọi là vô cớ? Ta nghe nhị lang và tam lang nhà chúng ta nói Thẩm Ninh Viễn đã mắng chửi người trước, cũng chính hắn đã ra tay đánh người trước, Vì sao vào miệng phu tử lại thành ngược lại thế này?' Thẩm Thủ Nghĩa vừa nói vừa bước lên một bước, ông ấy nhìn phu tử, chất vấn ông ta mà không hề nhượng bộ.
"Ngươi, ngươi đến gân như vậy làm gì?"
Bị khí thế của Thẩm Thủ Nghĩa làm cho sợ hãi khiến phu tử không khỏi lùi về sau một bước, lúc này mới chỉ vào hai người Thẩm Trí Viễn, nói: "Hai kẻ kia bất học vô thuật (1) lại hung hăng hiếu chiến, trong miệng toàn những lời dối trá, lời của bọn chúng sao có thể tin?"
(1) Bất học vô thuật: Không học vấn không nghề nghiệp, dốt nát, kém cỏi.
Nghe phu tử nói những lời này, Thẩm Bích Thấm bị chọc giận mà cười lên nhưng nàng chợt nhớ đến kiếp trước, kiếp trước cũng có rất nhiều giáo viên như thế này.
Một khi đã nhận định một học sinh nào đó không tốt thì lập tức phủ nhận tất cả những gì học sinh đó làm và cũng nói mấy lời bình luận như thế trước mặt phụ huynh, mà đại đa số các phụ huynh đều tin tưởng lời của giáo viên, bắt đầu nghi ngờ con cái của mình, chính vì vậy mà có rất nhiều học sinh vốn dĩ thông minh ham học nhưng vì bị uất ức nên sinh ra tâm lý chán ghét học hành.
Vì vậy với những giáo viên như thế, Thẩm Bích Thấm chán ghét họ vô cùng.
Đồng thời Thẩm Bích Thấm cũng thầm nói may mắn, vì chuyện này đã xảy ra sớm hơn, nếu không nói không chừng hai người Thẩm Trí Viễn sẽ bị dạy cho những điều sai lệch.
"Bất học vô thuật? Hung hãn hiếu chiến? Tam ca của ta mới đến trường chỉ được sáu ngày, xin hỏi phu tử làm sao biết được điều này?" Thẩm Bích Thấm nhìn phu tử nói một cách lạnh lùng. “Điều này còn không phải rõ ràng sao? Lão phu là ai? Chỉ cần liếc mắt là biết được, hai kẻ này chính là bao cỏ bất học vô thuật, trong tương lai chắc chắn sẽ không làm nên trò trống gì."
Phu tử bị Thẩm Bích Thấm hỏi một câu mà nghẹn, sau đó lại chém đinh chặt sắt nói.
"Ha, ta lại không biết phu tử học cao hiểu rộng như thế, thì ra không những có thể dạy học mà còn thần cơ diệu toán, chỉ nhìn tướng là đoán được số mệnh, làm sao ông còn chưa lên trời nhỉ?" Thẩm Bích Thấm không khách sáo nói giọng giễu cợt.