Chương 241: Viết Cam Kết
Chương 241: Viết Cam KếtChương 241: Viết Cam Kết
"Chậm đãi!"
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Thẩm Bích Thấm lại lên tiếng nói: "Để vụ cá cược này càng thêm công bằng, ta cảm thấy số lượng câu hỏi của phu tử phải có hạn chế. Dùng ba câu hỏi để quyết định thắng thua, phu tử ra ba câu hỏi, tam ca của ta đều trả lời đúng cả ba thì xem như phu tử thua. Phu tử thấy thế nào?"
"Được."
Phu tử không hề nghĩ ngợi gì, ông ta lập tức gật đầu đồng ý. Ông ta cảm thấy không cần phải ra ba đề bài mà chỉ cần đề đầu tiên này cũng đủ khiến Thẩm Kỳ Viễn không vượt qua được rồi.
"Nói miệng không bằng chứng, chúng †a ghi chép lại làm chứng cứ!”
Thẩm Bích Thấm nói xong, nàng nhờ Thẩm Thủ Nghĩa viết giấy cá cược, nàng không tin tưởng vào nhân phẩm của vị phu tử này: "Nếu đến lúc đó phu tử đổi ý không thực hiện theo những gì đã cá cược thì xin tha thứ cho tiểu nữ vô lễ phải mạo phạm, ta sẽ dán cá cược này ở bảng thông cáo."
"Ngươi cứ yên tâm, lão phu không nuốt lời." Phu tử thở phì phò trừng mắt nhìn Thẩm Bích Thấm rồi viết tên của mình xuống giấy cá cược.
"Được rồi. Tam ca ca, huynh có thể bắt đầu rồi!" Cất kỹ giấy cá cược này vào, Thẩm Bích Thấm khẽ mỉm cười nói với Thẩm Kỳ Viễn.
'Ừm'
Thẩm Kỳ Viễn nở nụ cười tự tin, trả lời Thẩm Bích Thấm một tiếng, sau đó trước ánh mắt không thể tin của phu tử, hẳn đã đọc thuộc lòng nội dung: "Tam tự kinh, nhân chỉ sơ tính bản thiện..."
Tiểu học, tiểu học tự. Cổ giả tiểu học dạy người lấy vẩy nước quét nhà ứng đối đạo tiến thoái, yêu thân, kính trưởng, long sư, thân hữu chỉ đạo.
Tiểu học đề từ.
Nguyên hanh lợi trinh thiên đạo chỉ thường, nhân nghĩa lễ trí nhân tính chỉ cương.
Tiểu học nội thiên, lập giáo thứ nhất...
Tử tư Tử nói, thiên mệnh chỉ vị tính, suất tính chỉ vị đạo, tu đạo chỉ vị giáo. Tắc thiên minh tuân thánh pháp, thuật thử thiên, giống như vi sư biết rõ nên giáo dục mà đệ tử biết rõ nên học.
Lập giáo 1. Liệt nữ truyền nói cổ giả phụ nhân mang thai không lập giáo. Lập giáo 13, Tử Hạ nói hiền hiền dị sắc cố như thị chỉ nhân, cho rằng đã học được nó."
Tốc độ hắn đọc không nhanh không chậm, rõ ràng từng chữ, giọng đọc trong như ngọc thạch, trầm bổng du dương, có lúc như Trường Giang cuồn cuộn, một mạch mà trôi chảy không hề vấp một chỗ nào.
Giọng nói thanh trong như nước suối tinh khiết, nhẹ nhàng như cơn gió nhẹ, dư âm vẫn còn văng vắng bên tai khiến người ta nghe thấy, trong lúc còn chưa kịp phát giác đã sa vào trong đó, say sưa chìm đắm trong đó.
Lại nhìn đến phu tử. Ngay sau khi Thẩm Kỳ Viễn đã đọc hết Tam Tự Kinh ông ta đã choáng váng, chờ cho đến khi nghe đọc hết nội dung Tiểu Học thì sắc mặt lại trắng bệch, sau đó mỗi khi Thẩm Kỳ Viễn đọc hết một phần nội dung nào đó thì mồ hôi trên trán phu tử càng đổ nhiều hơn, đến lúc này quần áo của ông ta đã ướt đẫm vì mồ hôi, mặt mày đầy vẻ ngạc nhiên, mặt xám như tro.
Đến lúc này ông ta đã biết chính mình đã lầm, hắn hung dữ liếc nhìn Thẩm Bích Thấm. Đến lúc này ông ta làm sao không biết mình đã bị Thẩm Bích Thấm đùa bỡn, ông ta chính là kẻ ngốc, thì ra tất cả những biểu cảm vừa rồi đều là giả vờ, là hai huynh muội này kết hợp với nhau gài bẫy ông ta.
"Học trò đã đọc xong, mời phu tử lại ra đề!" Chữ cuối cùng trong nội dung vừa nói ra, Thẩm Kỳ Viễn thản nhiên nói với phu tử.
"Ngươi chớ đắc ý! Chẳng qua chỉ là đọc bài thuộc lòng mà thôi, trong này còn rất nhiều bài thuộc lòng, còn rất nhiều!" Phu tử thẹn quá hóa giận.
"Mời phu tử ra đề!"
Nhưng Thẩm Kỳ Viễn lại tỏ ra không thèm quan tâm đến những lời phu tử nói, ánh mắt hắn vẫn sắc bén, lạnh lùng mà kiên định.
"Ngươi, được lắm, lão phu xem ngươi có thể đắc ý đến khi nào."