Chương 261: Mì Trường Thọ
Chương 261: Mì Trường ThọChương 261: Mì Trường Thọ
Thời đại này vẫn chưa có lò nướng nên nàng không thể nướng bánh bông lan, chẳng qua bánh bông hấp cũng không thành vấn đề.
Nàng đã xác nhận ở chỗ Phùng Lão, Nam Minh chưa từng có món bánh bông lan hấp này nên Thẩm Bích Thấm dự định làm bánh bông lan không những để chúc mừng sinh nhật cho phụ thân, nàng cũng muốn dùng nó làm món chính ăn kèm với các loại sương sáo trong cửa hàng đồ ăn lạnh của nàng.
Bánh bông lan hấp nhỏ xốp mà không quá ngọt, mát mà không nóng, cắn vào một miếng có thể cảm nhận được hương vị sữa đã tràn ngập trong miệng mình, lại phối hợp với mật ong, sương sáo thì đúng là sự lựa chọn cực kỳ thích hợp cho những ngày hè nóng bức. Khụ. Ngẫm lại cảm thấy không thể chờ đợi được nữa nhưng nàng cũng hết cách rồi.
Ở thời đại này tuy có không ít các loại đồ ăn nhưng vì để kéo dài thời gian có thể dự trữ nên hầu hết đều được làm rất ngọt, với một người chuyên thích những món ăn nhạt và chú ý đến sức khỏe như Thẩm Bích Thấm mà nói thỉnh thoảng nàng còn có thể ăn mà không thích ăn nhiều, tuy nhiên với những người ở thời đại này mà nói những món ngọt ấy có sức hấp dẫn vô cùng.
Thẩm Bích Thấm lại đi mua hai cân thịt ba chỉ định làm món thịt Đông Pha, đây là món nhắm Thẩm Thủ Nghĩa rất thích.
Trước đó Thẩm Bích Thấm từng làm món này một lần, ngay từ lần đầu tiên Thẩm Thủ Nghĩa đã rất thích nó nhưng nói thế nào món ăn này cũng có nhiều mỡ, tuyệt đối không tốt cho sức khỏe nên Thẩm Bích Thấm nấu món này rất ít lần. Lần này là sinh nhật của Thẩm Thủ Nghĩa, nàng muốn cho phụ thân mình vui vẻ hơn.
Lại mua thêm những nguyên liệu nấu ăn khác, lúc này Thẩm Bích Thấm mới xách đồ đã mua về nhà.
"Thạch cao được lấy ra thế nào rồi?" Từ xa xa nhìn thấy Thẩm Kỳ Viễn với cánh tay đã được bỏ thạch cao ra, Thẩm Bích 'Thấm vội vàng chạy đến hỏi thăm.
"Ha ha ha, hồi phục rất tốt! Trần đại phu đã nói sau này tay trái của tam lang có thể hoạt động bình thường, hoàn toàn không có vấn đề gì cả." Thẩm Thủ Nghĩa vui vẻ nói.
"Vật thật sự tốt quá! Chúc mừng tam ca ca nhé!" Kết quả này khiến Thẩm Bích Thấm lo lắng cả buổi sáng nay cũng thở phào nhẹ nhõm rồi.
"Ừm, đây đều là công lao của tứ muội muội. Trân đại phu đã nói nếu không nhờ có cách băng bó bằng thạch cao của muội thì huynh cũng không thể nào khôi phục lại hoàn toàn thế này." Thẩm Kỳ Viễn cũng rất vui vẻ, đặc biệt nhìn Thẩm Bích Thấm bằng ánh mắt tràn đầy cảm kích.
"Chúng ta là huynh muội ruột thịt, còn là long phượng thai, tam ca ca không cần khách sáo với muội. Mặt trời đang gay gắt, chúng ta mau vào nhà thôi!" Thẩm Bích Thấm nói rồi kéo tay Thẩm Kỳ Viễn đi vào nhà trước.
Nếu là bình thường chắc chắn Thẩm Kỳ Viễn đã không muốn để Thẩm Bích Thấm nắm tay mình như vậy nhưng hôm nay hắn chỉ đỏ mặt, rất hào phóng để Thẩm Bích Thấm nắm tay mình.
Chuyện Thẩm Kỳ Viễn được tháo bỏ thạch cao đã thu hết sự chủ ý của Thẩm Thủ Nghĩa nên ngoài ông ấy ra thì mọi người trong nhà đều nhớ đến hôm nay là ngày sinh nhật của Thẩm Thủ Nghĩa, tất cả mọi người không hẹn mà đều không nói ra, dự định đến tối sẽ cho Thẩm Thủ Nghĩa một sự bất ngờ.
Ở Nam Minh có phong tục ăn mì trường thọ đón sinh nhật, mà một bát mì trường thọ cũng chỉ từ một sợi mì dài không đứt đoạn làm thành, Thẩm Lâm thị chính là cao thủ làm mì trường thọ.
Để có thể giấu được mì trường thọ, mẫu nữ ba người họ đã lợi dụng lợi dụng dịp chúc mừng cánh tay Thẩm Kỳ Viễn đã hồi phục hoàn toàn mà chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú để được ở lại trong nhà, chuyện làm ăn trên trấn vào buổi chiều đều giao cho phụ tử ba người Thẩm Thủ Nghĩa phụ trách.
Nguồn gốc của mì trường thọ cũng có một câu chuyện.