Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 276 - Chương 276: Yêu Nghiệt

Chương 276: Yêu Nghiệt Chương 276: Yêu NghiệtChương 276: Yêu Nghiệt

Ai da, xem ra, lúc này ông ta lại quên mất Thẩm cô nương chỉ là một tiểu cô nương chín tuổi rồi!

Không biết cha nương của cô nương này đã dưỡng dạy như thế nào, mới có thể dạy nên một yêu nghiệt như vậy, rồi ông ta lại nghĩ đến hai tiểu tử người không ra người của nhà mình kia, trong lòng không khỏi phiền muộn một hồi, thật là người so với người đến tức chết mất.

"Hả, được rồi."

Thấy Quý chưởng quầy cũng lắc đầu nói không biết, Thẩm Bích Thấm chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, sau đó đổ lỗi cho tiểu hài tử đang tuổi dậy thì khó tránh được cảm xúc thay đổi thất thường.

"Thấm Nhi, Thiên Lý, nhất định ta sẽ đến tìm các ngươi chơi, hôm sau gặp lại!" Từ trong xe ngựa, Quý Tư Linh dùng vẻ mặt lưu luyến vẫy tay chào hai người.

"Nhị ca, nhìn không ra nha, nhanh như vậy mà huynh đã kết giao bằng hữu được với Tâm Vũ tiểu thư rồi?" Đợi sau khi xe ngựa rời đi thì Thẩm Bích Thấm dùng cánh tay đẩy đẩy Thẩm Trí Viễn, trên mặt còn mang theo vẻ chế nhạo nói.

"Huynh và Tâm Vũ tiểu thư chỉ là nói chuyện bình thường, muội không được nói bậy, đừng để ta tức giận." Thẩm Trí Viễn bị Thẩm Bích Thấm nói đến khuôn mặt đỏ bừng cả lên, xem ra đúng là có chút tức giận.

"Ai, nhị ca, muội sai rồi, các ngươi chỉ là mối quan hệ giữa quân và tử, là do muội sai, được chưa?”

Thấy bộ dạng thẹn quá hóa giận của Thẩm Trí Viễn thì Thẩm Bích Thấm không khỏi cảm thấy buồn cười, tiểu hài tử này da mặt mỏng như vậy, thì bao giờ mới có thể đuổi mỹ nhân được đến tay chứ, thật đúng là nàng vô cùng lo lắng cho con đường theo đuổi này của Thẩm Trí Viễn.

"Thấm nha đầu." Lúc này, một âm thanh từ phía sau truyền đến, người đang đến chỗ hai người chính là Trần đại phu.

"Trần đại phu, vừa rồi sao người không lên cùng chúng ta?"

Lúc này Thẩm Bích Thấm mới nhớ tới, lúc đầu là Trần đại phu cùng Quý Hiên Dật đến đây cùng một lúc, nàng lại không để ý đến Trần đại phu, chỉ lo để ý Quý Hiên Dật, thật là không nên.

"Lần này lão phu đặc biệt đến đây tìm ngươi, không liên quan đến Tam gia, vì không muốn tạo ra hiểu lầm không cần thiết nên vẫn không lên nhau đi." Trần đại phu sờ râu mỉm cười nói.

"Hả? Không biết là có chuyện gì vậy ạ” Nghe Trần đại phu nói như thế, Thẩm Bích Thấm đối với nhân phẩm Trần đại phu lại càng bội phục, khi nhìn thấy người quyền quý như vậy ai mà lại không muốn tạo quan hệ, người như ông ấy quả thực là hiếm có.

"Lão phu đặc biệt đến nói cảm tạ với người về chuyện kia, thật ra sau khi tiếp nhận thánh chỉ xong, ngày đó ta đã muốn tìm ngươi, nhưng lại có nhiều chuyện xảy ra, nên phải trì hoãn đến hiện giờ." Trần đại phu mang vẻ mặt áy náy nói.

"Chuyện đó cũng là Trần đại phu theo ý kiến của ta, chúng ta là đôi bên cùng có lợi, Trần đại phu cũng không thiếu cháu cái gì, không cần phải khách khí như vậy." Thẩm Bích Thấm lắc đầu nói.

"Không, Thấm Nhi này, lần này ngươi không biết thánh chỉ này có bao nhiêu quan trọng đối với lão phu rồi."

Trần đại phu chậm rãi lắc đầu nói,Lão phu vẫn luôn có một ước nguyên to lớn là cứu tử phù thương, phổ tế thiên hạ thương sinh, có thể trước kia lão phu có địa vị đại phu nông thôn thấp kém, lòng dư nhưng sức không đủ.

Mà hiện giờ lại là trái ngược hoàn toàn, mọi người đối với lão phu lại càng thêm lòng kính trọng, mặc dù hiệu thuốc dành ưu ái rất lớn cho với lão phu, nhưng ta cũng muốn tranh thủ lúc thanh danh còn tốt để phát triển y quán của mình.

Lão phu có thể duy trì cũng là nhờ nguồn tài chính ở đó, lúc đó mới có thể nhận thêm đệ tử, rồi cho họ đi khắp nơi hành nghề y, giúp đỡ những người nghèo khổ chữa bệnh, làm việc thiện.

Chuyện này chính là tâm nguyên suốt đời của ta, càng tạo phúc cho nhiều người thì sẽ có chuyện tốt vì mình mà đến, nhưng ngươi cũng không thể không có công, lão phu nhất định phải đến đây, thay bọn họ, cảm tạ ngươi." Trần đại phu đỏ hồng hốc mắt nói xong thì liền lui lại một bước, khom người, cúi đầu vái Thẩm Bích Thấm thật sâu.
Bình Luận (0)
Comment