Chương 288: Đẹp Hơn Hoàng Cung
Chương 288: Đẹp Hơn Hoàng CungChương 288: Đẹp Hơn Hoàng Cung
Thân là thứ dân, cho dù gia tài có vạn kim đi chăng nữa thì nhà cửa của họ cũng không được dùng ngói xám lợp mái nhà, không được dùng dầu đen sơn đại môn, những thứ ngói lưu ly xinh đẹp có màu sắc diễm lệ và hoa văn muôn màu như thế đều vô duyên với thứ dân.
Vì vậy chưa từng chân chính thấy qua việc đời, những nông hộ chưa từng bước ra ngoài phạm vi một trăm dặm nên họ cũng không biết một nhà giàu sang chân chính có được cuộc sống xa hoa cỡ nào.
"Hoàng cung còn đẹp hơn thế này? Vậy sẽ đẹp đến mức nào đây!"
Thê tử của Thẩm Điền nghe xong, hai mắt lập tức trợn to lên, tòa nhà này của Thẩm Bích Thấm chính là tòa nhà xinh đẹp nhất, khí phái nhất mà bà ấy từng thấy, thật sự nghĩ không ra còn có tòa nhà khác xinh đẹp hơn thế này, vậy đến cùng sẽ có dáng vẻ thế nào!
"Cháu cũng không biết xinh đẹp đến mức nào. Thôi không nói đến chuyện này nữa, chúng ta mau chóng chuyển đồ vào thôi."
Thẩm Bích Thấm mỉm cười, nói: 'Phụ thân, nương, hai người ở phòng chính phía bắc, tam ca là trưởng tử nên ở đông sương phòng, tứ ca là thứ tử ở tây sương phòng, con và hai tỷ tỷ ở phòng bên cạnh."
"Còn phải chú trọng đến vấn đề này sao?" Mọi người nghe thấy đều sửng sốt. Họ còn cho rằng cứ tùy tiện ở phòng nào. cũng được, không ngờ còn có quan niệm như vậy.
"Đương nhiên ạ! Hợp viện chính là như thế." Thẩm Bích Thấm khẽ cười nói.
Thật ra tứ hợp viện chân chính có ba viện nhỏ, các nữ nhi vốn dĩ đều ở hậu viện, cũng chính là nơi được gọi là nội trạch, nam bên ngoài, nữ bên trong, không liên quan đến nhau. Thế nhưng ở đây chỉ xây hai viện nhỏ, hơn nửa các nàng chỉ là nông gia phổ thông nên mới không chú ý đến nhiều thứ như vậy. Vì vậy mà nàng đã sắp xếp cho ba tỷ muội ở phòng bên cạnh, như thế này thì tất cả mọi người trong nhà đều gần nhau.
"Ngũ muội, vậy là muội nói ba gian phòng này đều cho một mình huynh ở?" Thẩm Trí Viễn chỉ về phí đông sương phòng, hai mắt trợn to hết cỡ.
"Ừm, trước khi có tẩu tử thì sẽ như vậy." Thẩm Bích Thấm ngẫm nghĩ một lúc mới gật đầu, trên mặt nàng hiện rõ vẻ trêu ghẹo hắn.
"Khụ. Huynh, huynh dời đồ vào trước đã..."
Thẩm Trí Viễn vừa nghe thấy lời này xong, trên mặt lập tức đỏ như quả hồng, hẳn nhanh chóng dời đồ của mình vào đông sương phòng bên kia.
"Tứ ca ca, bên kia cũng cho một mình huynh ở.' Thấy Thẩm Kỳ Viễn đang nhìn mình bằng vẻ mặt như chờ được xác nhận lại, Thẩm Bích Thấm lại phải gật đầu, chỉ †ây sương phòng.
"Huynh cũng dời đồ." Thẩm Kỳ Viễn nghe xong đã vội thốt to một tiếng, ôm sách của mình chạy nhanh về phía tây sương phòng.
"Phụ thân, nương, đại tỷ, nhị tỷ cũng đừng ngây người nữa, mau giúp con dọn đồ đi!"
Nhìn thấy mấy người họ vẫn hốt hoảng nhìn mình như vậy, Thẩm Bích Thấm hoàn toàn không còn gì để nói. Bình thường ở hoàn cảnh này không phải mọi người nên phấn khởi chạy đi chiếm phòng của mình sao? Làm sao mà tất cả đều rụt rè thế này."
"À, à, được..." Lúc này mới được xem như đã lấy lại tỉnh thần, họ vội vã gậy đầu rồi mỗi người chuyển đồ của mình vào, mấy người Thẩm Điền cũng vội đi theo sau giúp đỡ.
"A, đúng rồi, phía đông có hai gian phòng, muội dự định dùng một gian làm thư phòng, muội sẽ ở gian bên cạnh, đại tỷ và nhị tỷ ở hai gian phòng ở phía tây." Thẩm Bích Thấm vừa chuyển đồ của mình vừa nói với hai tỷ tỷ.
Thẩm Bích Thấm sắp xếp như vậy đều có nguyên nhân cả, Thẩm Bích Ngọc được nhận làm con thừa tự, nếu để nàng ấy ở một mình ngăn cách chỉ sợ khiến nàng ấy nảy sinh cảm giác cô đơn, mà nàng và Thẩm Bích Tuyết lại là tỷ muội ruột nên không cần lo lắng về vấn đề này.
Vì vậy Thẩm Bích Thấm mới sắp xếp như vậy, để Thẩm Bích Thấm và Thẩm Bích Ngọc ở cạnh nhau, còn nàng ở bên kia, hơn nữa nàng cũng rất thích ở cạnh thư phòng, sau này làm việc gì cũng tiện lợi hơn.