Chương 301: Doanh Thu Giảm
Chương 301: Doanh Thu GiảmChương 301: Doanh Thu Giảm
Nghe Thẩm lão thái hỏi như vậy, Thẩm Kim Mai cũng rầu rĩ nói. Mặc dù nàng ta biết cách làm tách nhà ra riêng một lần nữa nhưng nàng ta lại không biết phải làm thế nào để Thẩm Thủ Nghĩa đồng ý.
"Về trước đi, chờ mấy hôm nữa Thủ Lễ quay về thì hỏi hắn, hắn đọc nhiều sách, nói không chừng sẽ có cách." Trong mắt Thẩm lão thái đã lóe lên ánh sáng lạnh lão, trong nhà hiện không có bạc nên bà ta phải làm cho Thẩm Thủ Nghĩa tách nhà ra riêng một lần nữa mới được.
Bên này Thẩm Bích Thấm không hay biết gì ý đồ của Thẩm lão thái vì nàng đang vì con đường làm ăn mới mà rầu rĩ.
Tuy trước đây nàng đã nghĩ đến chuyện khi thời tiết mát hơn sẽ dùng trà sữa sương sáo thay thế cho sương sáo mật ong, thế nhưng lúc này Thẩm Bích Thấm lại phát hiện nàng đã không để ý đến một chuyện khác cực kỳ quan trọng, đó chính là thời tiết sẽ làm ảnh hưởng đến bản chất của món trà sữa sương sáo.
Mặc dù trà sữa sương sáo là một món đồ uống mới nên lúc mới bắt đầu nó sẽ không thể nào nhận được sự yêu thích của mọi người, cho dù nó là thứ mới lạ nhưng cuối cùng nó vẫn chỉ là một món đồ uống mà không phải nhu yếu phẩm.
Vào mùa hè người ta yêu thích những món mát lạnh vì thời tiết cực kỳ nóng bức khiến họ giảm hứng thú với những món ăn chính, vì vậy họ mới thích ăn đồ ăn mát lạnh và bánh bông lan hấp, chúng đều có vị ngọt nhẹ, mát lạnh có thể giúp giải nhiệt và tăng cảm giác thèm ăn.
Nhưng đến khi thời tiết chuyển thành mùa lạnh thì tình hình sẽ không còn như vậy nữa, trà sữa sương sáo chỉ có thể là đồ ăn vặt, sự lựa chọn đầu tiên của người ta vân sẽ là những món chính nóng hổi, ngoại trừ những người có điều kiện cao mới đến uống trà sữa sương sáo, những nhà bình dân căn bản đều không nở chỉ trả cho khoản này nữa.
Vì vậy chuyện buôn bán của nàng đã bắt đầu xuất hiện sự chênh lệch lớn hơn dự định, điều này cũng làm Thẩm Bích Thấm rầu rỉ vô cùng, nàng bắt đầu nghĩ đến chuyện có nên làm buôn bán khác để bù lại cho những thiếu hụt trong mùa này.
"Thấm Nhi làm sao vậy? Sao mặt mày lại ủ rũ như vậy?”
Thẩm Thủ Nghĩa khiêng túi đồ nặng từ bên ngoài trở về, trên mặt ông ấy lại cười rất vui vẻ. Sau khi đặt đồ xuống, nhìn thấy vẻ mặt này của Thẩm Bích Thấm nên tò mò hỏi.
"Còn không phải do buôn bán trong cửa tiệm kém hơn khi buôn bán trong những ngày mùa hè? Mấy ngày nay ngũ muội muội đều rầu rĩ không vui vì điều này."
Thẩm Bích Tuyết vừa bày bát đũa ra vừa khẽ cười nói: "Tuy thu nhập ở mấy ngày nay kém hơn những ngày trời nóng bức một ít nhưng con vẫn cảm thấy khá tốt, thế nhưng ngũ muội muội vẫn không vui."
"Hóa ra là vậy. Thấm Nhi, chuyện kiếm tiền cũng không thể gấp được, bây giờ nhà chúng ta không còn túng thiếu tiền bạc nữa, con cần gì phải khiến mình thêm áp lực."
Hiện nay Thẩm Thủ Nghĩa đã ở trạng thái có nhà cửa đầy đủ, có cửa hàng buôn bán, ông ấy cảm thấy trong nhà cũng không còn thiếu thốn thứ gì, hơn nữa người trong thôn cũng tỏ ra khách sáo và kính trọng ông ấy hơn, bây giờ ông ấy đã rất vinh quang.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Thủ Nghĩa, Thẩm Bích Thấm có chuyện gì bực mình cũng nói không ra, người trong nhà có thể sống vui vẻ cũng chính là mong ước lớn nhất của nàng nên dù có buồn râu chuyện gì nàng cũng sẽ tự mình gánh vác.
"Phụ thân, người mua đậu đen về rồi sao?"
Gác lại chuyện rầu rĩ trong lòng mình, Thẩm Bích Thấm mỉm cười nhìn về phía Thẩm Thủ Nghĩa hỏi.
Đậu đen này để bồi bổ cho hai con ngựa trong nhà, ngựa không thể ăn thịt nên chỉ có thể dùng đậu đen bổ sung chất đạm, đặc biệt rất có tác dụng cho Liệt Diễm đang trong thời kỳ dưỡng thương.