Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 303 - Chương 303: Thu Mua Đậu Tằm

Chương 303: Thu Mua Đậu Tằm Chương 303: Thu Mua Đậu TằmChương 303: Thu Mua Đậu Tằm

"Rẻ như vậy sao? Phụ thân, từ ngày mai người thu mua đậu tằm này giúp con, chỉ là loại con cần là loại đã bóc vỏ, đến lúc đó chúng ta có thể trả họ ba trăm năm mươi văn tiền cho một thạch nhưng yêu cầu đậu tằm phải tươi mới, không thể dùng hạt hư hỏng."

Thẩm Bích Thấm híp mắt nói: "Con muốn mua hai mươi thạch!"

Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Thủ Nghĩa và mấy người khác đều giống như hít phải một hơi khí lạnh: "Thấm Nhi à, số lượng đó cũng gần đến hai ngàn cân rồi, sao con cần nhiều như vậy?"

Tại Nam Minh, một thạch tương đương với chín mươi cân nhưng ở kiếp trước là tương đương với một trăm tám mươi tám cân, cho nên tính theo kiếp trước mà nói hai mươi thạch đậu tằm khoảng chừng ba ngàn bảy trăm cân, gần bằng hai tấn.

"Phụ thân, người hãy tin con! Đến lúc đó chắc chắn chúng ta có thể kiếm được tiền, nếu không phải trong nhà chúng ta cũng chỉ có sân nhỏ có thể dùng làm sân phơi nắng thì con có thể thu mau nhiều hơn." Thẩm Bích Thấm xem thường nói.

Món tương đậu tằm này dùng nguyên liệu rất đơn giản nhưng cách làm thì cực kỳ tốn kém thời gian và công sức, một lần làm cũng phải mất khoảng nửa năm, cho nên phải làm một số lượng lớn để dự trữ.

Quan trọng hơn là khi tương đậu tằm này được làm tốt có thể đảm bảo được chất lượng bảo quản trong thời gian lâu, có thể để đến hai ba năm cũng không hư. Huống hồ Thẩm Bích Thấm cảm thấy chỉ sợ đến lúc đó lại cung không đủ cầu, chắc chắn sẽ không có chuyện không bán được.

"Thấm Nhi, con thật sự muốn dùng thứ này kiếm tiên?" Nhìn dáng vẻ tự tin kia của Thẩm Bích Thấm, mọi người đều ngơ ngẩn nhìn nhau.

Tuy hai mươi thạch đầu tằm cũng chỉ mất bảy lượng bạc, dựa theo tình hình hiện tại mà nói nói nếu vụ làm ăn này thua lỗ họ vẫn có thể chấp nhận được nhưng cứ vừa nghĩ đến chuyện phải lãng phí nhiều lương thực như vậy, trong lòng mọi người đều cảm thấy tiếc tiền.

"Phụ thân không tin con sao? Đã bao. giờ con thất bại chưa?" Thẩm Bích Thấm khẽ cười nói.

"Được! Cầu phú quý trong nguy hiểm. Thấm nhi, con làm đi, phụ thân sẽ ủng hộ con hết mình."

Nhìn dáng vẻ tự tin kia của Thẩm Bích Thấm, lại nghĩ đến tất cả mọi người thứ trong nhà hiện tại đều do nàng kiếm được, Thẩm Thủ Nghĩa cắn răng, gật đầu đồng ý.

Thẩm Thủ Nghĩa là chủ nhà đã đồng ý thì những người khác cũng không có dị nghị gì. Suy nghĩ đến chuyện sắp tới phải tiến hành thu mua một lượng lớn như vậy, trong lòng mọi người cũng rất sốt ruột và kích động.

Chờ cho cửa hàng đến giờ đóng cửa, người trong nhà lại háp tấp quay về nhà mình. Thẩm Bích Thấm báo tin tức cho các nữ quyến trong thôn, Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Đại Võ, Thẩm Điền thì đánh xe ngựa đến thôn khác thông báo.

Chỉ trong một thôn sẽ không thể thu mua được hai mươi thạch đậu tằm, dù sao đậu tằm đều có giá rẻ, hơn nữa người cũng có thể ăn được nên rất nhiều gia đình nghèo khổ đều dùng nó làm khẩu phần lương thực, vì vậy rất đương nhiên sẽ không chịu lấy ra bán.

Họ vừa truyền thông báo đi thì cả thôn đã xôn xao cả lên, nhà nào trong thôn có đậu tằm dư thừa đều nhao nhao đến nhà Thẩm Bích Thấm hỏi thăm thông tin cụ thể, cả trưởng thôn cũng tìm đến.

"Thấm nha đầu, cháu nói thật sao?" Thôn trưởng đứng phía trước nhất, ông ấy đại diện cho thôn làng đặt câu hỏi.

"Tất nhiên là thật ạ! Chỉ cần đó là đầu tằm tươi mới và đã bóc vỏ thì cho dù mọi người có bao nhiêu cháu cũng sẽ thu mua." Thẩm Bích Thấm mỉm cười nói.

"Cháu khẳng định mỗi một thạch là bốn trăm văn tiên?"

Thôn trường xác nhận lại một lần nữa, trên mặt ông ấy rõ ràng có sự lo lắng, muốn nói nhưng lại thôi.

Thẩm Bích Thấm biết thôn trưởng đang muốn nhắc nhở nàng nên suy nghĩ kỹ lại, dù sao trong mắt mọi người đậu tằm vân là loại lương thực có giá cực kỳ rẻ, Thẩm Bích Thấm lại ra cái giá này rõ ràng đã cao hơn giá ngoài thị trường đến một trăm năm mươi văn. "Không sail"
Bình Luận (0)
Comment