Chương 312: Dạy
Chương 312: DạyChương 312: Dạy
"Không vội, muội thử kéo cung trước đi, xem có kéo được không."
Sau khi Mộ Dung Húc ưu nhã uống một ngụm canh nấm tuyết đường phèn xong, bình tĩnh nói: "Nhưng phải cẩn thận đừng để kéo không, nếu không sẽ khiến cung bị hỏng."
ĐÀ"
Thẩm Bích Thấm gật đầu, sau đó bắt chước cách kéo cung của Mộ Dung Húc, tay trái cầm cung, tay phải nắm lấy dây cung, từ từ dùng sức, nhưng mà phát hiện ra rằng nàng không kéo ra được.
"Khuỷu tay cao hơn vai, thử lại xem." Mộ Dung Húc nhìn Thẩm Bích Thấm một cái, sau đó lạnh nhạt nói.
"Vâng."
Mặc dù không hiểu tại sao phải làm như vậy, nhưng Thẩm Bích Thấm vẫn nghe lời Mộ Dung Húc nói, kết quả lần này mặc dù phải dùng nhiều sức, nhưng cũng đã kéo được dây cung ra rồi!
Cảnh tượng này khiến trong lòng Thẩm Bích Thấm vui mừng khôn xiết, không khỏi kích động kêu lên với Mộ Dung Húc;Mộ Dung Húc, muội kéo ra được rồi, kéo ra được rồi!"
Câu nói buột miệng thốt ra này của Thẩm Bích Thấm khiến Mộ Dung Húc sững sờ, trái tim truyền đến từng đợt rung động.
"Khụ, ừm, xem ra cây cung này rất thích hợp muội."
Cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng mình, lúc sau Mộ Dung Húc mới đi đến bên cạnh Thẩm Bích Thấm, nói: "Trước khi học bắn cung phải luyện tập tư thế trước, chỉ cần tay không là được, không cần câm cung, muội nhìn huynh làm mẫu."
"Ừm ừm!" Kéo cung thành công khiến cho sự nhiệt tình trong lòng Thẩm Bích Thấm tràn đầy, gật đầu, đặt cung sang một bên sau đó nghiêm túc nhìn về phía Mộ Dung Húc.
"Hai chân dang rộng bằng vai, mũi chân hơi hướng ra ngoài, trọng lượng của cơ thể đều dồn hết lên hai bàn chân, người hơi nghiêng về phía trước, sau đó giơ hai tay lên, hạ vai và nâng cùi chỏ lên, quay đầu về phía tay trái, tay phải hướng về phía trước, sau đó thả lỏng cẳng tay và uốn cong tự nhiên, để ngón trỏ tay phải bám vào hàm dưới, ngón cái đặt lên cổ."
Sau khi Mộ Dung Húc làm mẫu một lượt xong, quay sang nói với Thẩm Bích Thấm: "Muội thử làm lại theo những những gì huynh nói xem."
"Dạ"
Thẩm Bích Thấm gật đầu, mặc dù trong tay không cầm cung có hơi ngượng tay, nhưng Thẩm Bích Thấm vẫn làm lại theo những động tác mà Mộ Dung Húc vừa làm mẫu.
"Khuỷu tay của cánh tay phải hơi nâng lên, cần thiết cao hơn vai."
Mộ Dung Húc lại làm mẫu một lần, nói: "Bắn cung là dùng sức ở phần lưng mà không phải dùng sức ở cánh tay, cho nên cần thiết nâng tay lên, còn nữa, cổ tay của người bắn cung phải thẳng, đừng có quay ra ngoài."
"Hóa ra là vậy, cho nên vừa nãy muội không kéo được dây cung là do nguyên nhân này sao."
Thẩm Bích Thấm nháy mắt đã hiểu lý do tại sao vừa nãy lúc nàng thử kéo cung, Mộ Dung Húc lại yêu cầu cô nâng cánh tay lên rồi, sau khi nàng điều chỉnh lại tư thế theo lời của Mộ Dung Húc xong, mới quay sang hỏi lại: "Như vậy được chưa?”
Mộ Dung Húc gật đầu, sau đó lại làm lại động tác một lần nữa nói: 'Lúc bắn cung nhớ hít thở bằng miệng, thở ra bằng mũi, hít vào khi giơ tay lên, sau đó kéo cung nếu phát hiện bị áp lực thì từ từ thở ra khí còn thừa trong khoang bụng, muội thử lại đi."
"Vâng."
Thẩm Bích Thấm vội vàng gật đầu, sau đó lại làm lại thêm lần nữa, nhưng lần thứ hai, tư thế của nàng hoàn toàn chạy đến tận chân trời.
Nhìn tư thế quái dị này, trong lòng Mộ Dung Húc có chút khó xử, nhíu mày bước hai bước đến bên cạnh Thẩm Bích Thấm, duỗi tay nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay phải của nàng, chỉnh thẳng cổ tay phải của nàng, nói: "Nâng khuỷu tay lên, cổ tay phải để thẳng."
"Ừm, ừm, muội hiểu rồi."
Nhìn thấy dáng vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Dung Húc, Thẩm Bích Thấm vội vàng nghiêm túc gật đầu: 'Vậy muội làm lại một lần nữa cho huynh xem nhé?”