Chương 317: Phòng Thủ
Chương 317: Phòng ThủChương 317: Phòng Thủ
"Vâng, phụ thân, chúng ta vẫn nên thương lượng với thôn trưởng đi, tuy không chắc bọn họ sẽ tới chỗ chúng ta, nhưng đề phòng trước vẫn tốt hơn."
Thẩm Bích Thấm cau mày nói. Sau này, ngoại trừ từ cổng vào thôn, những chỗ khác không người ngoài nào được phép ra vào, dưới tình hình hiện giờ, thôn chúng ta làm như vậy cũng không ai nói."
Khi Thẩm Bích Thấm đang nói, đột nhiên nghĩ đến những gì người buôn ngựa đã nói khi nàng đến chợ ngựa, hắn nói hiện tại cướp biển hoạt động thường xuyên, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này? Nội tâm Thẩm Bích Thấm không khỏi trâm xuống, tất cả mọi chuyện ở Nam Minh đều tương tự nhà Minh ở kiếp trước, Thẩm Bích Thấm rất sợ tình huống của nhà Minh ở kiếp trước sẽ xảy ra ở Nam Minh. Cho dù nhất định phải xảy ra, Thẩm Bích Thấm cũng hy vọng thời hạn này có thể kéo dài thêm một chút, ít nhất cho nàng có một chút không gian phát triển, bởi vì nàng bây giờ quá yếu, căn bản không có năng lực tự bảo vệ năng lực bản thân.
Thẩm Bích Thấm không khỏi nhíu mày, sự tình phát triển dường như vượt xa dự đoán ban đầu của nàng, nàng càng ngày càng tiến sâu vào một con đường dài Vô tận.
Nàng bực bội hất đâu, mặc kệ, bây giờ nghĩ nhiều cũng vô dụng, bản thân mình cố gắng mạnh mẽ lên trước đã, hiện tại chỉ hy vọng mọi chuyện không như nàng nghĩ.
"Được, nghe Thấm Nhi, chúng ta lập tức đi tìm thôn trưởng." Thẩm Thủ Nghĩa cũng cảm thấy ý kiến của Thẩm Bích Thấm rất hữu dụng, sau khi quyết định, cả nhà đi đến nhà thôn trưởng.
"Trọng Thành à, biện pháp này của cháu thật đúng là tốt quá, có sự chuẩn bị này, cho dù những kẻ cắp đó đến đây cũng không sợ bọn hẳn! Yêm lập tức triệu tập người trong thôn đến đây nói chuyện này." Nghe Thẩm Thủ Nghĩa nói, thôn trưởng kích động nói, vẻ mặt cao hứng đi phát thông báo.
Đương nhiên, mọi người trong thôn đều đã nghe nói chuyện xảy ra ở Viên Sơn, đều vì chuyện này mà lo lắng không thôi, hiện tại biết được biện pháp hay như vậy, tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, tự nhiên đồng ý không chút phản đối. ...
"Biện pháp này là Trọng Thành nghĩ ra được, mọi người muốn cảm ơn thì cảm ơn Trọng Thành đi." Thôn trưởng mỉm cười nhìn Thẩm Thủ Nghĩa nói.
"Hóa ra là Trọng Thành nghĩ ra được, không hổ là Trọng Thành, người đọc sạch đúng là có đầu óc thông minhI"
"Đúng vậy, không giống bọn yêm chỉ biết lo lắng suông."
“Trọng Thành, yêm cảm ơn ngươi!"
"Đúng vậy, Trọng Thành, cảm ơn ngươi, cuối cùng chúng ta cũng có thể an tâm chút."
Nghe là Thẩm Thủ Nghĩa nghĩ ra biện pháp, mọi người lập tức nói lời cảm tạ với Thẩm Thủ Nghĩa với vẻ mặt biết ơn.
Sau chuyện thu mua đậu tằm trước đó, mọi người trong thôn đều có ấn tượng tốt đẹp với cả nhà Thẩm Bích Thấm, hiện giờ Thẩm Thủ Nghĩa lại nghĩ ra một biện pháp hay phòng ngự sơn tặc cho mọi người, trong lòng mọi người càng thêm cảm kích cả nhà Thẩm Thủ Nghĩa.
"Hừ, sau khi nghĩ ra biện pháp thì sao, ai sẽ trả tiền cho hàng rào và cái bãy?”
Lúc này trong đám người đột nhiên vang lên một giọng nói có ý gây chuyện, người nói chuyện là Thẩm Thủ Nhân, hẳn cười lạnh nói,Hai tháng nữa sẽ thu thuế, các ngươi có tiên sửa sang những thứ kia sao?"
Biện pháp tuần tra Thẩm Thủ Nghĩa đưa ra là luân phiên mỗi nhà thực hiện, yêu cầu nam nhân trong nhà chấp hành, hiện giờ nhà chính cũng chỉ có Thẩm Thủ Nhân là nam nhân ở nhà, cho nên người phụ trách tuần tra đương nhiên là hắn, Thẩm Thủ Nhân từ trước đến nay ham ăn biếng làm, hiện giờ bảo hắn đi tuần tra thì đương nhiên trong lòng hắn cực kỳ không muốn, hận không thể phá hủy kế hoạch này.
"Đúng vậy, thôn trưởng, biện pháp này tuy nói hay, nhưng xác định yêu cầu không ít tiền bạc, không bao lâu sẽ thu thuế, yêm... Nhà yêm thật sự không có cách."
Lần này người nói là Thẩm Tám Cân, nghe nói lúc hắn sinh ra chỉ nặng khoảng tám cân, người nhà liền đặt tên cho hắn là Thẩm Tám Cân.
Thẩm Bích Thấm biết Thẩm Tám Cân, hẳn là người thành thật, hơn nữa là người nghèo nhất trong thôn, mặc dù Thẩm Điền những người khác trước đây rất nghèo, nhưng dù sao cũng có nhiều nam nhân, vẫn có thể làm công nuôi sống gia đình, nhưng trong nhà Thẩm Tám Cân đều là khuê nữ, mà lại ít nhân lực, cuộc sống thật sự quá gian nan, nếu không phải người trong thôn thường xuyên tiếp tế, chỉ sợ đã chịu không nổi.