Chương 334: Đoàn Kết Là Sức Mạnh
Chương 334: Đoàn Kết Là Sức MạnhChương 334: Đoàn Kết Là Sức Mạnh
Hồng Hoa cúi đầu, khúm núm vâng một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, đưa nước đến chỗ Thẩm Kim Mai.
Hạ qua đông đến, thời tiết thay đổi, lặng lẽ đến thời lúc mùa thu và mùa đông giao nhau, trời chợt trở lạnh hơn.
Mùa đông ở phương Nam không phải cảnh khắp đất trời đều khoác chiếc áo trắng xóa như phương bắc, không đến nỗi băng tuyết ngập trời, cũng không nhìn thấy hoang mạc vạn dặm ở phía tây, cũng không lặng lẽ, vắng lặng, không tiếng người.
Mùa đông ở phương nam là một mảnh tiêu điều.
Trời rất lạnh, cực kỳ lạnh lại mang theo ẩm ướt, cái lạnh xuyên vào xương tủy người ta như muốn rút hết tất cả hơi ấm trong cơ thể ra, chỉ để lại hơi lạnh buốt, từng luồng lạnh lẽo chui vào tim vào phổi.
Cho dù kiếp trước hay kiếp này Thẩm Bích Thấm sợ nhất vẫn là lạnh, cũng may lúc này hoàn cảnh trong nhà đã chuyển biến tốt hơn, nàng có thể mặc y phục rất dày, tay ôm bình nước nóng khiến nàng có thêm dũng cảm để bước ra ngoài.
"Cô nương, người đã thức."
Thẩm Bích Thấm vừa mới cõng cung tên ra cửa, chỉ thấy Hứa Phong Ngâm đang mỉm cười bưng nước rửa mặt còn nóng hôi hổi đến. Hứa Phong Ngâm là người cẩn thận, thời gian mọi người trong nhà thức dậy đều được nàng ấy ghi nhớ rất kỹ, cũng vì vậy mà nước rửa mặt vẫn thường được đưa đến rất đúng lúc.
"Ừm. Đặt nước vào trong phòng đi, chờ ta luyện bắn cung xong sẽ vào rửa mặt."
Một trận gió lạnh thổi đến, Thẩm Bích 'Thấm không tránh khỏi phải rụt cổ lại, nàng cảm thấy răng dưới và trên đều đang va vào nhau.
"Vâng."
Hứa Phong Ngâm mỉm cười rồi gật đầu, nàng ấy bưng nước nóng vào trong phòng, chờ đến lúc đi ra đã nhìn thấy Thẩm Bích Thấm ở trong viện đang luyện tập bắn tên.
Dáng người nàng cao gầy, tư thế ưu nhã, động giác vươn cung, bắn tiễn đều uyển chuyển như nước chảy mây trôi, rất lưu loát. Mái tóc được cột cao lên thành kiểu đuôi ngựa, lưng thẳng tắp làm nổi bật khí thế hào hùng, vô cùng phấn chấn, vẻ yên lặng và kiên định trên gương mặt mang vẻ kiêu ngạo, bễ nghễ thiên hạ. Hứa Phong Ngâm nhìn thấy cảnh tượng cao quý vô song thế này quả thực không khỏi mất hồn.
"Vèo!"
Tiếng xé gió vang lên, mũi tên tựa như tia chớp được bắn ra rất nhanh. Phịch một tiếng, mũi tên đã ghim lên hông tâm của bia bắn một cách chính xác.
Sau hai tháng luyện tập, cộng thêm có thiên phú nên Thẩm Bích Thấm đều có thể bắn trúng hồng tâm từ vị trí trong phạm vi mười lăm bước.
Mặc dù nàng vẫn còn yếu kém hơn Mộ Dung Húc bách phát bách trúng kia rất nhiều nhưng Thẩm Bích Thấm có lòng tin, chỉ cần nàng kiên trì không ngừng cố gắng tập luyện tiếp thì chắc chắn nàng sẽ đạt được thành tựu không nhỏ trong môn bắn cung này.
Chờ hoàn thành hết nhiệm vụ của ngày hôm nay, Thẩm Bích Thấm mới chịu dừng luyện tập, bên kia Hứa Phong Ngâm đã lấy lại tỉnh thân vội vàng cầm khăn đến lau mồ hôi cho Thẩm Bích Thấm.
Thẩm Bích Thấm thoải mái hoạt động gân cốt, sau một hồi luyện tập như vậy, trái lại trong người lại tràn đây sức sống, cũng không còn lạnh như lúc vừa mới bước ra nữa.
Sau khi rửa mặt sạch sẽ, Thẩm Bích 'Thấm bước vào phòng khách cùng ăn sáng với mọi người trong nhà.
'A, phụ thân, sao hôm nay người không đến cửa tiệm?' Thấy Thẩm Thủ Nghĩa vẫn còn ngồi đây, Thẩm Bích Thấm thắc mắc hỏi.
"Bây giờ đang là đông chí, chuyện buôn bán không được tốt lắm, thời tiết lạnh lẽo nên ta bảo phụ thân con chớ đi."
Thẩm Lâm thị mỉm cười nhìn Thẩm Bích Thấm nói: "Đúng lúc hàng rào và các bấy rập trong thôn cũng đã chuẩn bị đủ rồi, gần đây ngày mùa rảnh rỗi nên mọi người quyết định phải hoàn thành nó, phụ thân con cũng định đi hỗ trợ."
"Thì ra là vậy. Vậy lát nữa con cũng muốn đi xem thử." Nghe tin tức này Thẩm Bích Thấm thấy vui trong lòng.