Chương 362: Bắn Chết
Chương 362: Bắn ChếtChương 362: Bắn Chết
Nghe được lời nói của Thẩm Bích 'Thấm, trong mắt của Mộ Dung Húc khẽ lóe lên ánh sáng dịu dàng, khóe môi không khỏi gợi lên một tia tán thưởng ý cười.
Mặc dù hô to có thể tăng thêm dũng khí, nhưng đám sơn tặc này cũng thật không có đầu óc, rõ ràng có thể dùng bóng đêm để che dấu hành tung của mình, nhưng bọn chúng lại hét to như vậy, làm thế không phải là đang để lộ phương hướng muốn công kích của bọn chúng sao.
Cho dù bọn sơn tặc có nhiều ra sao đi chăng nữa thì bọn chúng cũng không thể ngờ được rằng xung quanh hàng rào của thôn Thẩm gia sẽ có bây, kho nhóm sơn tặc đầu tiên chạy đến, còn chưa kịp chạm vào. hàng rào, đã cảm thấy mặt đất sụp xuống, cả người đột nhiên rơi xuống dưới.
"Rầm rầm râm” "Phụt...'
"ÁI"
Vô số chiếc gai tre sắc nhọn không chút thương tiếc đâm xuyên qua lòng bàn chân và lòng bàn tay của bọn chúng, thậm chí còn trực tiếp xuyên qua cơ thể, vô số tiếng kêu thảm thiết vang vọng bên tai.
Tốc độ lao đến của đám sơn tặc cực kỳ nhanh, cho dù lúc đến gần phát hiện tình hình phía trước không ổn nhưng bởi vì quán tính hoàn toàn không dừng lại được, trực tiếp ngã xuống, mà cho dù có may mắn dừng lại được trước bẩy, trong lòng còn chưa kịp cảm thấy may mắn thì đã bị đồng bạn phía sau không kịp phanh lại đụng vào ngã xuống dưới.
Có ít nhất 20 tên sơn tặc ngã xuống cạm bẩy, những kẻ bị đè ở dưới toàn bộ đều bị trọng thương, những kẻ phía trên cũng không may mắn thoát được, ít nhiều cũng bị thương nhẹ. Nhưng cho dù như vậy, bọn chúng cũng không dám bò lên, bởi vì vách tường trên bẩy đều được bao phủ bởi những mảnh vỡ của gốm sứ, chỉ cần dám chạm vào, bàn tay nhất định sẽ bị đâm máu chảy đầm đìa.
Nhìn thấy cảnh này, những tên sơn tặc tiến lên tấn công đều sững sờ tại chỗ, đứng cạnh bấy rập không dám tiến thêm một bước.
"Bắn tên!"
Nhưng mà ngay khi bọn chúng đang đứng sững sờ thì một giọng nói trầm ấm và tràn ngập lực lượng vang lên, trưởng thôn đầy hào hứng hết lên.
"Vút vút vút..."
'Phập phập...”
Mưa tên lại lần lượt bắn về phía nhóm sơn tặc đang đứng cách hàng rào hơn 10 mét, ở khoảng cách gần như vậy, lúc này không bản, thì còn đợi đến khi nào.
Những người dân trong thôn có rất nhiều mũi tên, họ căn bản không cần ngắm bắn đã bắn tên ra như không cần tiền vậy, nhưng mà tiềm năng của một con người trong lúc gặp nguy hiểm quả thực đáng kinh ngạc, nó có thể biến một người tâm thường thành cao thủ trong nháy mắt!
Cho nên mặc dù những mũi tên của người dân trong làng không thể bắn trúng tất cả những chỗ hiểm yếu của sơn tặc, nhưng mà tuyệt đối bắn phát nào trúng phát nấy, những mũi tên ghim chặt lên người của đám sơn tặc đó!
Những đòn tấn công không có báo trước, phạm vi ngắm bắn tuyệt vời, những tên sơn tặc này nghe tức khắc bị bắn thành con nhím, vô số người ngã xuống đất, máu nhuộm đỏ một mảng lớn, không rõ sống chất.
Chỉ trong chốc lát, lại thêm mấy chục tên sơn tặc ngã xuống, lúc này đám sơn tặc nguyên bản có mấy trăm người, lập tức chỉ còn lại có một nửa.
"Đáng chết, nhanh quay lại, nhanh quay lại!"
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt của nhị đương gia như muốn nứt ra, trực tiếp đứng lên trên lưng ngựa, tức giận gào lên.
"Đáng chết!"
Nhìn thấy hành vi của nhị đương gia, trong mắt Mộ Dung Húc khẽ lóe lên ánh sáng lạnh băng, lập tức giương cung cài tên, cánh cung như trăng rằm.
"Viu..."
Mũi tên kia xuyên qua đám người, ẩn trong bóng đêm, cùng âm thanh sắc bén xé gió bay nhanh về phía nhị đương gia.
"Phập..."
Một mũi tên trúng ngay giữa trán, trực tiếp xuyên thẳng qua não! Giọng nói của nhị đương gia đột nhiên im bặt, hai mắt mở to, nhưng trong đôi mắt đó lại mất đi vẻ sinh động, cơ thể hắn ta lắc lư, sau đó trực tiếp ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, đợi đến khi đại đương gia phản ứng lại, cả người nhị đương gia đã nằm úp sấp trên mặt đất, đầu mũi tên dính máu xuyên qua đầu, loé lên tia sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.
"Nhị đệ!"
Tiếng hét thê lương của đại đương gia vang vọng cả một vùng trời.