Chương 364: Tham Sống Sợ Chết
Chương 364: Tham Sống Sợ ChếtChương 364: Tham Sống Sợ Chết
Mặc dù ngày thường Thẩm Thủ Nhân khá là kiêu ngạo và cứng rắn, nhưng hiện giờ nhiều người nhìn chằm chằm hẳn ta như vậy, hắn ta cũng chỉ cúi đầu và không dám nói một lời nào.
Nhìn thấy đầu Thẩm Thủ Nhân dính đầy tơ nhện, thì mọi người đều không khỏi lắc đầu thở dài một hơi, vừa rồi lúc đối kháng với sơn tặc, từ đầu đến cuối bọn họ cũng không nhìn thấy hắn ta, hiện giờ lại thấy dáng vẻ này của hắn ta thì có ai là còn không rõ hắn ta đã làm gì.
Không cần nghĩ cũng biết tên này chắc chắn là vì quá sợ hãi mà chạy trốn đi nơi khác, hiện giờ thấy đã an toàn, nên mới giả vờ khập khiễng đi ra, chỉ tiếc là làm bộ cũng thật là sứt sẹo!
Một người hèn nhát đáng khinh như vậy sao có thể là huynh đệ ruột thịt của Trọng Thành được, cho dù là tính tình hay là trách nhiệm thì đêu cách xa đến ngàn vạn dặm.
"Được rồi, hiện giờ cũng đã khuya, mọi người nhanh chóng thu dọn một chút, rồi trở về nghỉ ngơi."
Lúc này thôn trưởng mới nở một nụ cười tươi đứng ra nói,'Còn về phần những tên sơn tặc rơi vào bẫy kia thì tất cả đều trói lại, ngày mai chúng ta sẽ đưa lên huyện!"
"Được!"
Tất cả mọi người đều đồng lòng đáp lại một tiếng, sau đó liền lấy dây thừng trói những tên sơn tặc đó lại, còn chuyện bọn chúng có bị thương đổ máu hay không thì cũng không có một ai quan tâm, loại người làm nhiều việc ác như vậy, cho dù là chết ngay tại chỗ thì không có một ai thương cảm.
Về việc giải quyết nốt chuyện này thì đều là nhóm mấy người đàn ông đi làm, còn lại mấy người Thẩm Bích Thám được Mộ Dung Húc hộ tống về nhà trước, mấy người Thẩm Lâm thị còn đang chờ các nàng về nhà báo bình an.
Sực kiến chống lại sơn tặc lần này, nữ tử toàn thôn tham gia, cũng chỉ có một mình Thẩm Bích Thấm mà thôi...
"Mộ Dung ca ca, hai tên sơn tawck kia có phải bị trọng thương hay không?" Trên đường trở về, Thẩm Bích Thấm hỏi Mộ Dung Húc.
Tuy rằng Thẩm Bích Thấm tàn nhẫn xuống tay với những tên sơn tặc, nhưng dù sao bản thân cũng là người hiện đại, nên cũng chỉ có thể chấp nhận địch nhân bị trọng thương, còn đối với chuyện giết người, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến, cho nên khi nàng nghĩ tới thì hẳn là Mộ Dung Húc cũng chỉ đánh hai tên kia trọng thương, chắc hẳn cũng chưa từng nghĩ sẽ bắn chết bọn họ.
"Ừm."
Nhìn thấy vào đôi mắt trong trẻo của Thẩm Bích Thấm thì ánh mắt Mộ Dung Húc chợt lóe lên, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng sáng tròn trên bầu trời, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng/Hôm nay sơn tặc bị tổn thất khá lớp, nên chắc hẳn không dám đến nữa."
Từ cuộc trò chuyện của Thẩm Bích Thấm và qua ánh mắt, hắn cũng hiểu, trong tâm trí của Thẩm Bích Thấm vẫn luôn trong sạch, hắn cũng không muốn những thứ kia làm bẩn đôi mắt trong sáng của nàng, mặc dù thật sự một ngày nàng sẽ phải tiếp nhận sự tàn khốc này, chỉ là đợi nàng lớn lên một chút rồi nói lại sao, chứ không phải hiện giờ.
"Vậy thì tốt rồi, thật ra lần này người có công lao lớn nhất chính là huynh mới đúng, đáng tiếc lúc ấy huynh ra tay quá nhanh, nên căn bản không ai nhìn thấy được, nhất thời muội cũng quên nói."
Lúc này nội tâm của Thẩm Bích Thấm thật sự là vô cùng kính nể, nể phục tài bắn cung cao siêu của hắn, đồng thời càng kính nể sự bình tĩnh của hắn, rõ ràng hắn là công thần lớn nhất, mà ánh mắt của mọi người cũng chỉ tập trung lên người Thẩm Thủ Nghĩa, nhưng hắn cũng không nói một lời, chỉ lắng lặng đứng ở một góc.
"Cái gì, tên sơn tặc kêu vài tiếng thảm thiết kia là do Mộ Dung đại ca ra tay sao?”
Tiếng kêu lúc ấy vừa thảm thiết nhưng lại quá mức đột ngột, sau đó toàn bộ sơn tặc lại đột nhiên thối lui, nên mọi người được thẳng lợi cũng chưa hiểu tại sao lại như vậy, cho nên khoảnh khắc tên sơn tặc kia kêu la thảm thiết thì mọi người cũng trực tiếp bỏ qua, không nghĩ nguyên nhân lại là vì Mộ Dung Húc ra tay.