Chương 366: Thảm Trạng
Chương 366: Thảm TrạngChương 366: Thảm Trạng
"Phi, ngươi cho rằng ngươi đã làm được chuyện tốt sao, hiện giờ còn dám nói lại chuyện Nhị đương gia với lão tử!"
Tên gây gõ vành mắt đỏ lên nói với Lý lão thái, một bàn tay khác cũng không chút lưu tình tiếp tục vung ra,/Yên tâm, rất nhanh người sẽ được đi gặp Nhị đương gia để bồi tội!"
Tên này chỉ là một kẻ lưu dân không có nhà để ở, nên khi Nhị đương gia kéo hắn †a ra nhập với bọn họ, mà hơn nữa hai người lại vừa lúc là đồng hương, Nhị đương gia vẫn luôn coi trọng và chiếu cố hắn, thậm chí có lúc còn nói qua là sẽ đem nữ nhi gả cho hắn, giúp nâng đỡ hắn lên thành Tam đương gia.
Chỉ là hiện giờ Nhị đương gia đã chết, tiền đồ đang tốt của hắn cũng theo đó mà mất đi, nên chuyện này khiến cho tên gầy gò đối với Lý lão thái là hận thấu xương!
Mấy người bọn họ rất nhanh đã bị sơn tặc trói lại rồi đưa đến trước mặt đại đương gia, nhìn thấy mấy người Lý lão thái quần áo mỏng manh run bần bật trước gió lạnh thì đại đương gia lại càng nghĩ về Nhị đương gia cùng mấy người huynh đệ vì bọn họ mà chết, thật sự không đáng giá, hận không thể đem mấy người trước mặt đi trực tiếp lột da hủy cốt.
"Đại đương gia, người đã mang đến, người muốn xử lý như thế nào!" Tên người gầy cố nén bi thống, nghẹn ngào nói.
"Tất cả mấy người này đều đáng chết, lão tử muốn bọn họ sống không bằng chết!"
Đại đương gia vẻ mặt đầy âm ngoan nói;Phế toàn bộ nam tử đi, còn nữ tử thì cho các ngươi hưởng thụ!"
"Còn lão bà kia thì sao?" Nghe xong lời đại đương gia nói, thì cả bọn sơn tặc đều liếm khóe môi, nóng lòng muốn thử, nhưng khi nhìn thấy Lý lão thái thì tất cả đều khựng lại một lúc, nhìn lão bà này đúng thật là bọn họ không hề có chút hứng thú nào.
"Trước tiên để cho bà ta tận mắt nhìn thấy con trai cùng cháu gái của mình có kết cục như thế nào, sau đó cho bà ta cùng bọn họ lột sạch treo cổ ở trước cửa thôn." Đại đương gia lạnh lùng nói.
"Được!" Nghe xong lời đại đương gia nói thì bọn sơn tặc đồng thanh đáp, tất cả đều không hề do dự, tiến lên đem nữ khuyến kéo đi.
"Không được... Ô ô... Cầu xin các ngươi buông tha cho ta..."
Bị bọn sơn tặc kéo đi, tất cả những nữ khuyến của Lý gia đều thê lương kêu lớn, nhưng lần này bất luận bọn họ khóc như thế nào thì cũng không hề có kỳ tích xuất hiện lần nữa.
Bọn sơn tặc thì hưng phấn gâm nhẹ, trong không gian hỗn loạn tiếng kêu la thảm thiết của nữ nhân vang vọng khắp núi rừng, tiếng thê lương kia ngay cả những người dân ở Lý Gia thôn cũng có thể nghe được, không cần đi xem bọn họ cũng có thể biết chuyện gì đã xảy ra.
Biết một nhà Lý lão thái sẽ không về được, nên người nào không có nhà ở liền chạy vào nhà Lý lão thái chiếm phòng, kiếm ăn, giữ giường đệm, chỉ là không một ai cảm thấy thương cảm, thương hại vì gia đình Lý lão thái cả.
"Đây là báo ứng!"
Các lão nhân của Lý gia thôn nghe thấy tiếng kêu gào dần suy yếu thì tất cả đều lắc đầu thở dài.
"Còn không phải là báo ứng sao, chỉ là người đáng thương chính là người của Thẩm Gia thôn, bây giờ chỉ sợ cũng đã bị bọn sơn tặc đó làm loạn rồi." Một lão nhân khác mặt đây phân nộ cùng không đành lòng nói.
"Vì bản thân mình mà đi hại người ở thôn khác, những người như vậy còn không bằng chết toàn bộ đi!"
Ngày Lý lão thái làm chuyện như vậy thì tất cả mọi người trong thôn Lý Gia đều biết, trong lòng họ đối với hành động của Lý lão thái đã vô cùng phản cảm, vì vậy bây giờ khi nhà Lý lão thái xảy ra chuyện thì trong lòng mọi người cảm thấy vô cùng hả dạ.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi người dân của Lý gia thôn đi ra cửa thì thấy có mấy thi thể nữ nhân trần như nhộng bị treo trên cây, trên khuôn mặt của mấy nữ nhân đó đều là thống khổ vặn vẹo, trên người càng nhiều dấu vết hơn, thật sự là không dám nhìn thẳng.